Để những vết thương đã đóng vảy,
Vĩnh viễn chôn sâu nơi đáy lòng.
— “Người Có Câu Chuyện” – Trịnh Hân NghiGiúp Cao Tầm lấy xe, điều kiện của Chu Liệt là anh ta phải để anh chạy vài ngày, nếu không thì tìm người khác.
Cao Tầm lúc nào cũng quý chiếc xe của mình như báu vật, nhưng giữa việc bị phá hủy và cho mượn xe, anh lập tức chọn cái sau.
Chiều hôm ấy, Chu Liệt lái chiếc BMW XM của mình chở Ôn Tự đến Cửu Long. Lúc về, là Ôn Tự lái xe anh, còn anh thì cưỡi chiếc Ducati của Cao Tầm về nhà nghỉ.
Tối hôm đó, Chu Liệt bắt đầu dạy Ôn Tự cách cưỡi xe mô tô. Sau vài lần hướng dẫn, sự thật chứng minh Ôn Tự không có thiên phú trong việc lái xe. Cô chỉ thích hợp ngồi phía sau.
Tại bờ biển Kennedy Town, những chiếc xe điện leng keng và xe buýt hai tầng chạy ngang qua, mang theo luồng gió ẩm ướt và dính rít.
Chu Liệt bước xuống xe, đặt mũ bảo hiểm lên đầu xe, tựa lưng hờ hững vào thân xe, từ trong túi rút ra chiếc bật lửa Zippo màu vàng.
“Ôn Tự.” Anh bỗng gọi tên cô.
“Ừ?” Ôn Tự vén tóc bên mặt ra sau tai, nghiêng đầu nhìn anh.
Chu Liệt xoay chiếc Zippo vàng trong tay, như thể buột miệng hỏi, “Em thích kiểu đàn ông nào?”
Ôn Tự ngước nhìn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, rồi lại hướng mắt về chiếc du thuyền lướt trên mặt biển, mỉm cười đáp, “Giống như Lê Minh, hoặc Kim Thành Vũ vậy.”
Nói xong, cô chợt nhớ đến một câu nói: Anh đẹp trai, nhưng liệu anh có đẹp trai hơn Lê Minh không?
Hình ảnh quý công tử thanh cao lạnh lùng ấy thật sự là tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.
Chu Liệt nghe vậy, động tác chơi đùa Zippo thoáng khựng lại, ngước mắt nhìn cô, môi khẽ cong lên, “Anh và bọn họ là hai kiểu khác nhau. Theo lý mà nói, em nên tìm kiểu người giống họ.”
Chơi tình ngắn hạn. Lời này anh không nói ra.
Ôn Tự nhìn anh, khẽ cười, “Thích kiểu nào đôi khi cũng không quan trọng lắm, vẫn phải xem duyên phận và cảm giác.”
Anh chẳng phải cũng từng nói có khi không phải kiểu lý tưởng vẫn có thể kết hôn sao?
Ôn Tự nghĩ, tiêu chuẩn đôi khi chỉ là tiêu chuẩn mà thôi.
“Vậy còn anh? Anh thích kiểu người thế nào? Em thì sao?” Lần này, cô hỏi lại.
Chu Liệt nhìn cô chăm chú.
Ôn Tự cũng nhìn anh không rời.
Hai người cứ thế nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Chu Liệt dời ánh mắt trước, giọng bình thản buông hai chữ, “Không phải.”
Con người là vậy, sợ câu trả lời không phải điều mình mong muốn, bèn nói dối để che giấu.
“Vậy là kiểu gì? Là kiểu như A May sao?”
“Không phải.”
Ôn Tự bật cười. Cô cảm giác hỏi thế nào cũng chỉ nhận được một câu “không phải”, nên dứt khoát không hỏi nữa.
Câu chuyện bỗng chuyển hướng: “Thật ra kiểu của anh cũng khá ổn đấy chứ.”
Chu Liệt ngẩn ra.
Nói vậy là có ý gì?
Là có thể thích anh sao?
Chu Liệt ngước lên nhìn trời, tự giễu cười nhạt. Cô luôn như thế, lúc đầu làm anh xao động, nhưng cuối cùng lại bảo không có ý đó. Anh hà tất phải nghĩ nhiều làm gì.
*
Bắc Thành, Ngự Thủy Loan.
Lộc Nhiên bước ra khỏi khu dân cư với sắc mặt nặng nề, một vệt nước mắt trên má chưa kịp lau, để lại một dấu vết mờ nhạt.
Cô bé đó cuối cùng cô vẫn không thể cứu được. Cô ấy vẫn quyết tâm tìm đến cái chết.
Cha của cô bé nói rằng, có lẽ sáng nay cô bé than đói, mẹ lại nói vài lời khó nghe, khiến cảm xúc của cô bé dâng lên và không thể kiềm chế được, cuối cùng đã tự kết liễu. Cô bé đã tích trữ rất nhiều thuốc an thần, rồi dùng quá liều trong một lần, não thiếu oxy và tử vong.
Lộc Nhiên không thể hiểu nổi. Rõ ràng tối qua hai người vẫn nói chuyện rất vui vẻ, tại sao chỉ sau một đêm lại thành ra thế này? Cô đã suýt cứu được cô bé đó. Thật đấy, rõ ràng chỉ còn thiếu một chút thôi.
Nếu cô trả lời cuộc gọi đó của cô bé, liệu kết cục có thay đổi không?
Người bảo vệ ở cổng khu dân cư thấy Lộc Nhiên mặt mày thất thần, nhìn cô vài lần rồi đặt chiếc cốc giữ nhiệt xuống, bước ra hỏi han, “Cô gái, cô ổn chứ?”
Lộc Nhiên lắc đầu, bước tiếp về phía trước.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô ngã gục xuống đất.
Người bảo vệ vội vàng chạy tới.
Trước khi ý thức mờ dần, Lộc Nhiên lờ mờ nghe thấy tiếng người bảo vệ gọi 120.
Lúc này, một chiếc Range Rover màu đen chầm chậm dừng lại, cửa kính xe hạ xuống, một gương mặt nam tính với đường nét rõ ràng hiện ra. Người đàn ông hỏi người bảo vệ, “Cô ấy bị sao vậy?”
Người bảo vệ đáp, “Không biết nữa, tự dưng ngất xỉu.”
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên thân hình Lộc Nhiên trong bộ đồ trắng, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Để tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
…
Trời âm u, gió mưa sắp kéo tới.
Lộc Nhiên được truyền dịch, không lâu sau thì tỉnh lại. Mở mắt thấy mình ở một nơi xa lạ, cô sững sờ, rồi nhớ lại trước khi ngất đã nghe tiếng người bảo vệ gọi 120, liền hiểu mình đang ở bệnh viện.
“Cô tỉnh rồi.”
Y tá đẩy xe đựng dụng cụ y tế vào phòng, tiến đến giường kiểm tra bình truyền dịch. Thấy sắp hết, cô tháo bình cũ ra và thay bình mới, vừa làm vừa nói, “Cô không sao cả, chỉ là tinh thần quá căng thẳng. Truyền xong bình này là có thể về rồi.”
Lộc Nhiên gật đầu, “Vâng.”
“À, còn nữa, phí viện đã có người thanh toán giúp cô rồi. Lát nữa rút kim xong thì cô có thể đi luôn.”
Phản ứng đầu tiên của Lộc Nhiên là nghĩ đến người bảo vệ, cô thầm nhủ lát nữa phải quay lại Ngự Thủy Loan mua chút quà để cảm ơn, tiện thể trả lại tiền viện phí.
Một giờ sau, truyền dịch xong, cô bắt taxi về Tử Viên.
Hôm nay không khỏe, cô quên mất phải ghé qua phòng bảo vệ xem lại camera giám sát mà trực tiếp vào khu dân cư, đi thẳng về tòa nhà mình ở.
Chính vì lần quên đó, bóng ma thời niên thiếu của cô đã tái hiện.
Gần đây, do vụ việc quấy rối, Vạn Hướng Vinh chỉ bị giam giữ năm ngày và phạt 500 nhân dân tệ vì mức độ hành vi không nghiêm trọng. Sau khi được thả, ông ta tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhưng gần đây càng nghĩ càng cảm thấy bực tức, nên quyết định đến tìm Lộc Nhiên một lần nữa.
Khi cửa thang máy mở ra, đồng tử Lộc Nhiên co rụt lại, khuôn mặt tái nhợt, vô thức lùi hai bước, rồi lập tức đưa tay nhấn nút đóng cửa.
Nhưng cửa thang máy bị chặn lại.
Vạn Hướng Vinh túm lấy cổ tay cô, đôi mắt đục ngầu nhìn cô đầy căm hận, “Tao không tin mày có thể trốn mãi, ra đây ngay!”
“Buông tôi ra!” Nước mắt lập tức trào ra nơi khóe mắt Lộc Nhiên.
Lộc Nhiên đang yếu ớt hoàn toàn không phải đối thủ của Vạn Hướng Vinh. Dù tay còn lại của cô cào rách da ông ta, Vạn Hướng Vinh vẫn không chịu buông.
“Vạn Hướng Vinh, đồ cặn bã!” Lộc Nhiên vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi.
Vạn Hướng Vinh bực bội vì cô kêu la, liền thẳng tay tát mạnh cô một cái, gầm lên giận dữ, “Im ngay, mẹ kiếp, ồn chết đi được!”
Cú tát mạnh đến mức khiến Lộc Nhiên choáng váng.
Không dừng lại, Vạn Hướng Vinh giáng thêm một cú vào đầu cô. Lần này cô không chịu nổi đau đớn mà cả người đổ gục xuống.
Cô ngã xuống sàn thang máy.
Vạn Hướng Vinh hoảng sợ, mặt co rúm lại. Ông ta lùi lại một bước, thấy cửa thang máy sắp đóng liền vội vàng đưa tay chặn lại. Không kịp nghĩ nhiều, ông cúi xuống túm lấy chân Lộc Nhiên, kéo lê cô ra khỏi thang máy. Sau đó, ông ta luống cuống mở túi xách của cô để tìm chìa khóa.
Trong lúc lục túi, đồ trang điểm và mấy tờ tiền rơi ra ngoài. Vạn Hướng Vinh nhanh chóng nhặt lên, tiền thì nhét vào túi mình, còn đồ trang điểm thì bỏ lại vào túi xách.
Khi cánh cửa căn hộ được mở ra, ông ta ném túi xách vào bên trong, rồi hoảng loạn kéo Lộc Nhiên vào nhà…