Nhưng thấy người khác đắm chìm trong tình ái sao lòng lại xao xuyếnHỏi đến bao giờ nho mới chín ngọt đầu mùa…— “Khi Nho Chín” – EasonĂn tối xong, Ôn Tự xách bưu kiện ở cửa lên lầu, Cố Kỳ Thâm cũng đi theo cô.
“Cái gì thế?” Cố Kỳ Thâm ngồi xuống ghế lười, liếc nhìn bưu kiện, hỏi bâng quơ.
Ôn Tự tìm được cây kéo mới trả lời: “Tôi cũng không biết, dạo gần đây chẳng mua gì cả.”
“Có khi ai đó gửi cho cậu.”
“Cũng không phải không thể.”
Trước khi mở gói, Ôn Tự cầm lên xem địa chỉ gửi, nhận ra nó đến từ Hồng Kông.
Trong thoáng chốc, một gương mặt quen thuộc hiện lên trong đầu cô.
Là anh sao?
“Sao thế?” Cố Kỳ Thâm thấy cô nhìn bưu kiện đăm chiêu, có gì đó không ổn liền hỏi.
Ôn Tự hoàn hồn, lắc đầu, cầm kéo cắt lớp băng keo.
Bưu kiện vừa mở ra, đập vào mắt cô là một túi đựng quen thuộc màu trắng, kèm theo hai chữ cô rất quen thuộc. Là tên cửa hàng áo cưới cổ điển ở phố Thiệp Cưới, cả túi đựng cũng từ đó.
Khoảnh khắc đó, Ôn Tự ngẩn người.
Cố Kỳ Thâm nhìn thấy phản ứng của cô khi mở gói, nhướng mày tò mò: “Cái gì mà khiến cậu phản ứng như vậy?”
Nói xong, anh đứng dậy bước tới nhìn thử.
Là một chiếc túi đựng màu trắng chưa mở ra. Vì tò mò, anh cúi người, kéo dây khóa của túi.
Ngay lập tức, anh cũng sững sờ.
Bên trong là một chiếc váy cưới màu trắng.
“Đây là…” Cố Kỳ Thâm ngước lên nhìn Ôn Tự.
Ôn Tự mím môi, không nói gì.
Cố Kỳ Thâm lại hỏi: “Ai gửi váy cưới cho cậu? Không lẽ là người bạn nào đó gián tiếp giục cưới? Hay là Nam Già?”
Giữa người khác và Nam Già, anh nghiêng về khả năng là Nam Già, bởi cô ấy thường gửi những món đồ kỳ lạ từ các nước về cho họ.
Ôn Tự lắc đầu: “Không phải.”
Cố Kỳ Thâm: “Vậy là ai?”
Ôn Tự đáp: “Một người bạn.”
“Bạn nào?”
“Cố Kỳ Thâm.” Ôn Tự đột ngột gọi thẳng tên anh.
“…” Cố Kỳ Thâm im bặt.
Thường thì bị gọi cả họ tên đầy đủ như thế đồng nghĩa với việc tâm trạng của Ôn Tự đang không tốt, hoặc cô đã bắt đầu tức giận.
“Tự dưng tôi thấy thèm ăn bánh trôi.” Ôn Tự bỗng dưng nói.
“…Bánh trôi?”
“Ừ.”
Cố Kỳ Thâm chợt nhớ ra: “Là cái món có rắc bột đậu phộng mà nửa tháng trước cậu giới thiệu cho Lộc Nhiên trong nhóm đúng không?”
Ôn Tự gật đầu.
“Vậy mua ở đâu bây giờ?” Cố Kỳ Thâm hỏi.
Ôn Tự không trả lời.
“Ừm?”
“Thôi, có mua được thì chắc cũng chẳng đúng vị ở Hồng Kông.”
“Cậu thích ăn lắm sao?”
“Ừ, xem như là món ngọt mới mà tôi thích ăn.”
Lần này, Cố Kỳ Thâm không nói gì, chỉ chăm chú nhìn gương mặt cô.
Ôn Tự cảm nhận được ánh mắt anh, bèn nói: “Cố Kỳ Thâm, cậu về trước đi, tôi muốn đi tắm rồi.”
“Vậy được.” Cố Kỳ Thâm đứng dậy.
Dù không muốn rời đi, nhưng Ôn Tự đã lên tiếng, anh cũng chỉ đành ra về.
Sau khi Cố Kỳ Thâm khép cửa lại, Ôn Tự lấy chiếc váy cưới từ trong túi ra, trải lên giường. Ánh mắt cô lướt qua từng chi tiết của nó.
Chiếc váy cưới này khác với lần trước. Đây là kiểu dáng đuôi cá, cắt may 3D, đính hạt thủ công, điểm chung duy nhất là lớp ren cổ điển đã được làm cũ, như mang dấu vết của thời gian.
Váy cưới gửi từ Hồng Kông, ngoài anh ra thì còn ai khác?
Chắc chắn là Chu Liệt.
Nhìn chiếc váy cưới đuôi cá phong cách cổ điển này, Ôn Tự nhớ lại đêm chia tay đầy say mê với Chu Liệt.
Khi đó, lúc cắn lên nốt ruồi son kiều diễm của cô, anh đã nói sẽ đền bù một chiếc váy mới cho cô. Không ngờ, qua một tháng, anh vẫn nhớ và thật sự đã gửi đến.
Nghĩ đến đêm cuồng nhiệt ấy và chiếc váy cưới này, Ôn Tự bật cười khẽ.
Kể từ khi trở về Bắc Thành, cô và anh không còn liên lạc. Cô bận bịu với việc thành lập văn phòng luật, bận xử lý vụ án của Lộc Nhiên, chạy qua lại giữa Tử Viên để tìm nhân chứng, hoặc đến đồn cảnh sát và bệnh viện.
Dường như cô đã quên mất anh.
Nghĩ vậy, Ôn Tự bước đến bàn trang điểm, cầm điện thoại đang sạc lên, mở khóa, vào khung tìm kiếm trên WeChat, gõ hai chữ “Chu Liệt”.
Cô tìm lại đoạn hội thoại giữa họ, nhập vài chữ vào khung chat.
*
Tại Hồng Kông.
Chu Liệt lúc này đang cùng Trần Bá Hào và nhóm bạn chơi mạt chược ở một tiệm mạt chược tại Vượng Giác.
Anh ngậm điếu thuốc, đánh ra một quân gió Tây.
Chiếc điện thoại đặt bên cạnh bàn mạt chược vang lên đúng lúc anh vừa ra quân bài. Theo phản xạ, anh liếc nhìn.
Anh vô thức cảm thấy tin nhắn đó là từ Ôn Tự.
Cầm điện thoại mở ra xem, quả nhiên là cô.
Ôn Tự nhắn rằng cô đã nhận được váy cưới, rất đẹp.
Cao Tầm đánh ra một quân Nhất Đồng, đến lượt Chu Liệt. Thấy anh vẫn ngậm điếu thuốc, chăm chú nhìn điện thoại không nhúc nhích, Cao Tầm không nhịn được thúc giục: “A Liệt, nhanh lên!”
“Ai nhắn thế?” Trần Bá Hào hỏi.
“Không ai cả.”
Chu Liệt đặt điện thoại xuống, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, gảy tàn thuốc. Không để ý bài của Cao Tầm, anh rút bừa quân Cửu Vạn rồi đánh ra.
“Ù rồi!”
Cao Tầm phấn khích đặt quân Cửu Vạn xuống, ghép vào bài của mình.
“Trả tiền đây!” Cao Tầm giơ tay ra đòi.
Chu Liệt nhìn qua, không quan tâm, đứng dậy cầm điện thoại, thuốc lá và bật lửa, để lại một câu: “Không chơi nữa.” Sau đó rời đi.
Trần Bá Hào và hai người còn lại nhìn nhau, thiếu một người thì làm sao chơi tiếp?
Ngay sau đó, tiếng chửi rủa vang lên.
Ngồi vào xe, Chu Liệt bỏ thuốc lá và bật lửa vào ngăn kéo của bảng điều khiển, sau đó mở lại khung chat của Ôn Tự, nhắn: “Kiểu dáng này em thích không?”
Tin nhắn vừa gửi đi chưa được mấy giây, trên đầu màn hình hiện lên dòng “Đối phương đang nhập nội dung…”
Khóe môi anh bất giác cong lên.
Tin nhắn của Ôn Tự đến rất nhanh: “So với chiếc em chọn còn hợp với em hơn, ánh mắt anh thật tốt.” (kèm biểu cảm dễ thương)
Nhìn chằm chằm vào màn hình, Chu Liệt trầm ngâm vài giây, chống khuỷu tay lên cửa xe, hơi do dự, cuối cùng bấm vào biểu tượng cuộc gọi và chọn gọi thoại.
Đột nhiên, anh rất muốn nghe giọng cô.
Ôn Tự vừa cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, không ngờ lại có cuộc gọi đến, bèn quay lại.
Nhìn màn hình hiển thị “Chu Liệt mời bạn tham gia cuộc gọi thoại”, cô hơi do dự, rồi nhấn nhận cuộc gọi.
Thú thật, cô rất bất ngờ khi Chu Liệt gọi. Cô nghĩ hai người chỉ dừng lại ở mức nhắn tin mà thôi.
Nhưng khi kết nối xong, không giống như cô tưởng tượng, Chu Liệt không nói gì trước, đầu dây bên kia im lặng.
Không lâu sau, tiếng thở nhẹ nhàng vang lên.
Ôn Tự khẽ hắng giọng, thăm dò: “Ông chủ Chu, là anh sao?”
“Ừ.” Chu Liệt đáp, giọng trầm thấp.
Nghe được tiếng anh, Ôn Tự hỏi: “Có việc gì à?”