Muốn cùng anh triền miênLời yêu nói mãi chẳng dứt— “Về Sự Triền Miên” – Trương Mạn TưNhìn bức ảnh với khung cảnh quen thuộc, Ôn Tự như trở về ngày hôm qua, tất cả hình ảnh trên con phố ở Vượng Giác ùa về trong tâm trí.
Không khí đời thường đậm nét của Vượng Giác, phố cá vàng với những túi nước trong suốt phát sáng lấp lánh, quán chè ngọt không bao giờ ngán, cả cây cầu dành cho người đi bộ duy nhất bắc qua phố Nathan.
Hôm đó, ngay tại Vượng Giác, cô đã chụp rất nhiều ảnh.
Có ảnh tự chụp, cũng có những bức do Chu Liệt chụp giúp.
Cũng chính hôm đó, tại phố cá vàng, cô và Chu Liệt đã chụp bức ảnh chung đầu tiên.
Ôn Tự nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, không nói lời nào.
Trợ lý của Trần Ngữ, Tiểu Lâm, đi vào phòng trà để pha cà phê. Đến khi pha xong, cô vẫn thấy Ôn Tự cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, không hề động đậy.
Vì vậy, Tiểu Lâm thăm dò: “Luật sư Ôn?”
Ôn Tự hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Tiểu Lâm: “Hả?”
Tiểu Lâm cười ngại ngùng, sau đó giải thích: “Thấy cô cứ ngẩn người, tôi tưởng có chuyện gì.”
Cô ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Luật sư Ôn, cô đang lo vụ tranh chấp kinh tế liên quan đến chuyện tình cảm à?”
“Ừ.” Ôn Tự đáp qua loa.
Mấy ngày trước, Thành Hòa tuyển dụng ba trợ lý luật sư, yêu cầu bắt buộc là nữ giới. Hiện tại, chỉ có Trần Ngữ tìm được người phù hợp.
Tiểu Lâm từng nghe qua về vụ án mới mà Ôn Tự nhận.
Nghe Ôn Tự nói vậy, Tiểu Lâm tưởng cô thật sự đang đau đầu vì vụ tranh chấp đó, liền không làm phiền nữa, cầm cốc cà phê rời khỏi phòng trà.
Thấy Tiểu Lâm đi rồi, Ôn Tự cất điện thoại, cầm cốc cà phê trên quầy lên nhấp một ngụm, sau đó mang cà phê quay về văn phòng.
Tại Hồng Kông.
Chu Liệt không nhận được tin nhắn trả lời của Ôn Tự, nhưng anh không sốt ruột.
Anh vào nhà hàng của homestay gọi một suất cơm niêu, ăn xong, châm một điếu thuốc, rồi trở lên lầu tắm rửa.
Sau khi tắm xong, chờ màn đêm buông xuống, anh lại từ album ảnh chọn ra vài bức để gửi đi. Nhưng lần này không chỉ một tấm mà là hơn chục tấm.
Ôn Tự vừa từ Thành Hòa bước ra, chuẩn bị mở cửa xe, điện thoại trên tay đột nhiên reo liên tục.
Cô lên xe, đặt túi xách lên ghế phụ, sau đó mở điện thoại, nhấn vào WeChat.
“…” Lại là Chu Liệt.
Cô nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện là bóng lưng người đàn ông bên biển, ngập ngừng vài giây, rồi mới đưa ngón tay chạm vào khung trò chuyện.
Trước mắt cô là từng bức, từng bức ảnh liên tục hiện ra.
Nhưng lần này không phải ở Vượng Giác.
Đó là ở Disneyland Hồng Kông, Tây Cống, phòng gym của homestay, bãi cắm trại bên biển, và cả bờ biển Kennedy Town. Thậm chí còn nhiều nơi khác mà họ từng đi qua.
Ôn Tự lướt qua từng bức ảnh, cảm xúc trong cô dần trở nên khó diễn tả.
Khung cảnh Hồng Kông, như những thước phim, từng khung hình một hiện ra trong đầu cô. Những ký ức cô và Chu Liệt từng triền miên, từng ôm hôn trên giường, giờ đây lại tràn về một cách rõ ràng hơn bao giờ hết.
Khoảnh khắc này, đối diện những bức ảnh ấy, cô cảm giác mình phát điên.
Cô bất chợt dâng trào nỗi nhớ cảm giác Chu Liệt chạm vào cô, hôn cô, ôm cô, thậm chí giữ chặt lấy cô trong vòng tay mạnh mẽ của anh.
Cảm giác sinh lý này khiến cả người Ôn Tự nóng bừng lên.
Không, không thể nghĩ như vậy được.
Ôn Tự hít một hơi thật sâu, dứt khoát gạt WeChat xuống, ném điện thoại qua ghế phụ.
Người đàn ông này đang bày trò gì thế? Muốn cô không quên được mối quan hệ ngắn hạn đầy mập mờ ở Hồng Kông sao?
Ôn Tự nhắm mắt lại, hai tay siết lấy vô lăng, cố gắng kiểm soát suy nghĩ của mình. Nhưng những ký ức ấy cứ không ngừng hiện lên trong đầu, như thể chống lại mọi nỗ lực của cô.
Cuối cùng, cô buột miệng chửi thề một tiếng nhỏ.
Cô mở mắt ra, cầm điện thoại từ ghế phụ, mở khóa, vào lại WeChat, nhấn vào khung trò chuyện và gửi đi một đoạn tin nhắn thoại.
Cô nói: “Gọi video nhé?”
Đầu bên kia, khi nghe đoạn tin nhắn này, Chu Liệt hơi khựng lại.
Anh không ngờ Ôn Tự lại đột nhiên đề nghị gọi video.
Nhưng rất nhanh, anh bật cười.
Sau đó, anh cũng gửi lại một đoạn tin nhắn thoại: “Bây giờ sao?”
Ôn Tự gần như trả lời ngay lập tức: “Đúng, ngay bây giờ.”
Không rõ tại sao cô lại đột nhiên đề nghị như vậy, Chu Liệt không suy nghĩ nhiều. Nghe xong tin nhắn, anh nhấn gọi video.
Ôn Tự bắt máy.
Hai người nhìn nhau qua màn hình, một lúc im lặng.
Trong video, Chu Liệt để tóc dài hơn trước một chút, không còn kiểu tóc cắt ngắn gọn ghẽ, mà là tóc ngắn tỉa, trông vẫn mát mẻ và đầy vẻ bất cần.
Cuối cùng, Chu Liệt là người phá vỡ sự im lặng: “Đồ công sở của em đẹp lắm.”
Đây là lần đầu tiên anh thấy Ôn Tự mặc đồ công sở. Dù chỉ nhìn thấy nửa thân trên, anh cũng đã hình dung được trông cô sẽ thế nào từ đầu đến chân.
Ôn Tự mỉm cười nhẹ, coi như đáp lại lời khen của anh.
Rồi cô hỏi: “Ông chủ Chu, anh đột nhiên gửi nhiều ảnh như vậy cho em làm gì?”
Giọng nói của cô mềm mại như đêm đầu tiên họ gặp nhau.
Chu Liệt đáp: “Xem lại album, thấy những bức ảnh này, nên gửi cho em. Biết đâu em sẽ thích.”
Câu này anh nói mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Ôn Tự tin anh.
Lặng đi vài giây, cô mới nói: “Trông anh dạo này khá ổn. Còn mở cả quyền xem lại các bài đăng cũ trong vòng bạn bè. Có chuyện gì vui à?”
Thông thường, khi một người đột nhiên mở quyền xem vòng bạn bè và đăng bài liên tục, có lẽ họ vừa có chuyện vui, tâm trạng thay đổi, hoặc… họ đã thích ai đó.
Chu Liệt khẽ cong môi: “Không có gì.”
Ôn Tự vô thức nuốt nước bọt, tự hỏi liệu anh có đang nói dối không. Nhưng rồi cô lại nghĩ, anh đâu cần phải lừa cô.
Cô không nói gì thêm, lặng lẽ ngồi đó.
Cô cũng không rõ vì sao mình lại đột nhiên gọi cuộc video này.
Thấy cô im lặng, Chu Liệt lại lên tiếng: “Ôn Tự, sao em lại đột nhiên gọi video?”
Câu hỏi này làm Ôn Tự thật sự lúng túng.
Tại sao nhỉ?
Đúng thế, tại sao? Cô cũng đang tự hỏi.
Có lẽ, vì dạo này công việc quá bận, nhìn thấy những bức ảnh khơi gợi ký ức đẹp đẽ ấy, trong thoáng chốc cô cảm thấy trống trải.
Trong lòng cô nghĩ vậy, nhưng lời nói ra lại không giống: “Không phải bạn bè sao? Thì quan tâm anh một chút, tiện thể trò chuyện thôi.”
“Chỉ là trò chuyện thôi sao?” Chu Liệt hỏi lại.
“Chứ còn gì nữa?”
Chu Liệt cười nhẹ:
“Cứ tưởng em thấy những bức ảnh đó rồi nhớ anh.”
“Làm gì có.” Ôn Tự phủ nhận ngay lập tức.
“Ồ…” Chu Liệt làm bộ thất vọng: “Anh còn tưởng vậy.”
Ôn Tự khẽ ho chiến thuật, đánh trống lảng: “Ảnh mới trong vòng bạn bè của anh chụp đẹp đấy.”
Chu Liệt ừ một tiếng.
Ôn Tự không biết nói gì nữa, ánh mắt bắt đầu nhìn đi chỗ khác: “À, em phải lái xe rồi. Về nhà nói tiếp.”
Vừa nói xong, cô đã hối hận.
Về nhà nói tiếp cái gì chứ?
Chu Liệt nhếch nhẹ khóe môi, nói: “Được.”
Cuộc gọi kết thúc.
Ôn Tự thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, cô chợt nhận ra phản ứng muộn màng của mình dường như đã bắt đầu. Những bức ảnh ấy liên tục nhắc nhở cô về hai tháng qua vui vẻ đến nhường nào, và cái giá phải trả cho việc tận hưởng niềm vui ấy chính là cảm giác mất mát gấp bội lần.