Dù anh thích aiXin hãy nhớ giữ lại vị trí này cho em.— “Vị Trí Tốt Nhất” – Trần Tuệ LâmKể từ sau buổi trò chuyện đêm đó, mối quan hệ giữa Ôn Tự và Chu Liệt dường như đã có những biến chuyển đầy tinh tế.
Do sự xuất hiện thường xuyên của Chu Liệt, Ôn Tự bắt đầu nói chuyện với anh qua WeChat nhiều hơn hẳn.
Đặc biệt, người luôn chủ động là Chu Liệt, nhưng kỳ lạ thay, cũng chính anh là người kết thúc câu chuyện bằng cách… không trả lời tin nhắn.
Trong nửa tháng đó, ngoài việc nhận vài vụ án, gặp gỡ khách hàng, chạy đến tòa án, điều mà Ôn Tự mong chờ nhất chính là những cuộc trò chuyện cùng Chu Liệt.
Đôi khi họ nói về những chủ đề hơi vượt quá mức bình thường, mập mờ nhưng lại đầy sự lôi cuốn.
Ôn Tự khó mà diễn tả được cảm giác ấy. Nếu phải miêu tả, thì đó là cảm giác kích thích và đặc biệt.
Nói sao nhỉ? Giống như một mối tình trên mạng vậy.
Nhưng người bạn “trên mạng” này, bạn không chỉ từng gặp mặt, mà còn từng có những khoảnh khắc vô cùng thân mật, đến mức chỉ cần nói chuyện về những điều nhỏ nhặt, trái tim bạn cũng không tự chủ được mà rung lên.
Thậm chí, đôi chân cũng khẽ co lại vì phấn khích.
Đây là lần đầu tiên Ôn Tự trải nghiệm kiểu “yêu đương qua mạng nhưng với người quen” này.
Điều thú vị hơn nữa là, tần suất xuất hiện của Chu Liệt trên dòng thời gian WeChat vẫn không giảm, nhưng thay vì chỉ là những bức ảnh phố phường, giờ đây còn có hình ảnh món ăn và cả những bức ảnh cá nhân của anh.
Đối với Ôn Tự, những bức ảnh cá nhân đó hoàn toàn không phải là “nghiêm chỉnh”. Rõ ràng là ảnh dụ dỗ!
Nói một cách đơn giản, trong mắt Ôn Tự, Chu Liệt chính là vị nam thần hoàn mỹ nhất trong danh sách bạn bè, kiểu “thiên hoa bảng”.
Hình thì có vẻ hơi táo bạo, nhưng nếu đã tập luyện để có được cơ bụng như thế, chẳng phải là để người ta ngắm sao?
Thêm nữa, theo một nghiên cứu từ Tạp chí Y khoa Anh quốc, mỗi ngày ngắm trai đẹp 10 phút tương đương với việc tập luyện aerobic 30 phút, giúp tinh thần thoải mái, giảm huyết áp, giảm nguy cơ mắc bệnh tim, thậm chí kéo dài tuổi thọ từ 4 đến 5 năm.
Vậy thì, Chu Liệt chẳng phải là “nam thần sức khỏe” hay sao?
Điều Ôn Tự không biết là, những bức ảnh “khoe cơ bụng sau buổi tập” đó đều là do Chu Liệt cố ý đăng lên, chỉ để cô nhìn thấy.
Đúng, trạng thái đó chỉ hiển thị với một mình cô.
Ngày 29 tháng 9, tức trước lễ Trung thu một ngày.
Ôn Tự vừa đến đồn cảnh sát để giao nộp bằng chứng cho một vụ án đã bước vào giai đoạn khởi tố.
Sau khi rời đồn cảnh sát, cô không lái xe thẳng về hầm để xe ở chung cư Tây Sơn, mà ghé qua một quán chè mới mở, nơi mà Cố Kỳ Thâm từng giới thiệu.
Quán nằm ở vị trí khá nổi bật.
Ôn Tự đứng ngoài quan sát một lát, rồi bước vào.
Trước khi chọn chỗ ngồi, cô đưa mắt nhìn quanh. Phong cách trang trí của quán mang hơi hướng hoài cổ, đậm chất Hồng Kông, khiến cô bất giác nhớ về khoảng thời gian ở Hồng Kông.
Chủ quán là một người phụ nữ trung niên với nụ cười hiền hậu, tiến đến hỏi cô muốn gọi món gì.
Ôn Tự nhìn bà, rồi chọn một bàn ngồi xuống. Cô cầm thực đơn trên bàn, lướt qua nhanh chóng, rồi ngẩng đầu:
“Cho tôi một phần chè trôi nước và một phần kem xoài bào.”
Chủ quán gật đầu cười tươi, rồi đi chuẩn bị món.
Trong lúc đợi, Ôn Tự lấy điện thoại ra, chụp vài bức ảnh về không gian quán.
Hai tấm hình vừa chụp được, cô gửi ngay cho Chu Liệt.
Không lâu sau, anh đáp lại bằng một dấu hỏi chấm.
Ôn Tự nhìn tin nhắn, đang định soạn hồi đáp thì thấy trên màn hình hiển thị “đang nhập”.
Chỉ vài giây sau, một tin nhắn mới hiện lên: “Em đến Hồng Kông rồi?”
Ôn Tự cười khẽ.
Ngón tay thon dài của cô khẽ gõ lên màn hình: “Không, là quán chè mới mở dưới chung cư nhà em, trang trí kiểu Hồng Kông đấy.”
Chu Liệt đáp lại: “Ừ, anh cứ tưởng em đã đến Hồng Kông.”
Nụ cười trên môi Ôn Tự vẫn không rời đi, cô hỏi: “Anh có muốn em đến Hồng Kông lần nữa không?”
Chu Liệt im lặng một lúc, rồi trả lời: “Vậy em muốn anh đến Bắc Thành không?”
Không phải câu trả lời, mà là một câu hỏi ngược lại.
Ôn Tự không vội đáp, nhìn tin nhắn một lúc lâu, suy nghĩ nghiêm túc rồi mới trả lời: “Anh phải trả lời em trước đã.”
Lần này, cô không chọn im lặng, mà là khéo léo đẩy vấn đề sang phía anh.
Chu Liệt lần này không trả lời ngay lập tức, sau ba phút mới nhắn lại một câu: “Chỉ cần anh nhớ em thì em sẽ đến sao?”
Đúng lúc này, chè trôi nước và kem xoài bào được mang lên.
Ôn Tự ăn thử một miếng chè trôi nước dẻo dẻo, nuốt xuống rồi lại thử một miếng kem xoài. Sau đó cô nhắn lại: “Có thể anh đã nghĩ đúng, em thật sự đã đến.”
Câu này khiến người ta không thể phân biệt được thật hay giả.
Cuộc trò chuyện lại một lần nữa lặng im.
Hai phút sau, Chu Liệt lại nhắn: “Em có muốn anh đến Bắc Thành không?”
Ôn Tự ăn hết miếng chè trôi nước cuối cùng mới thấy tin nhắn mới. Cô trả lời: “Tuyết ở Bắc Thành rất đẹp.”
Câu trả lời của cô khiến Chu Liệt bên Hồng Kông mỉm cười nhẹ nhàng.
“Tuyết ở Bắc Thành rất đẹp.”
Câu nói này ngầm chứa một ý muốn.
Ăn hết kem xoài, Ôn Tự đứng dậy đi thanh toán.
Ra khỏi quán chè, cô bất chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi bà chủ quán, “Quán này mở từ khi nào vậy?”
Bà chủ quán trả lời thật lòng, “Mới mở trong tháng này thôi.”
Nhớ đến Cố Kỳ Thâm, Ôn Tự tiện miệng hỏi: “Có ai họ Cố không?”
Nghe đến họ Cố, bà chủ quán hơi sửng sốt một chút, rồi lắc đầu cười đáp: “Không quen ai như vậy, cô đang tìm ai sao?”
Ôn Tự lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Ra khỏi quán chè, Ôn Tự lấy điện thoại gọi cho Cố Kỳ Thâm.
Điện thoại gần như được kết nối ngay lập tức.
Ôn Tự vừa mở miệng, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng cười của Cố Kỳ Thâm từ đầu dây bên kia: “Có chuyện gì vậy?”
“Quán chè dưới chung cư Tây Sơn là cậu mở đúng không?” Ôn Tự không vòng vo, hỏi ngay.
Cố Kỳ Thâm hơi ngạc nhiên một chút, rồi cười nói: “Quán chè? Sao cậu lại nghĩ là tôi mở? Tôi đâu thích ăn đồ ngọt.”
“Nhưng bà chủ quán nói là cậu mở.” Ôn Tự trêu anh.
Cố Kỳ Thâm: “… Cô ấy nói với cậu sao?”
Ôn Tự không đáp lời, nhưng thực ra đã trả lời.
Cố Kỳ Thâm trầm ngâm một lúc rồi thừa nhận: “Được rồi, là tôi mở, không phải cậu muốn ăn sao? Nên tôi tìm một đầu bếp Hồng Kông, mở quán dưới chung cư nhà cậu.”
Để cậu có thể dễ dàng ăn khi muốn.
Câu này anh không nói ra.
Một lúc sau, Ôn Tự chậm rãi mở miệng: “Cố Kỳ Thâm.”
Cố Kỳ Thâm im lặng hai giây, rồi mới đáp: “Ừ?”
Anh có cảm giác bất an, cứ như thể Ôn Tự sắp nói ra điều mà anh không muốn nghe.
Quả nhiên, rất nhanh anh nghe thấy giọng Ôn Tự, bình thản nói: “Cố Kỳ Thâm, cậu đừng làm vậy nữa, chúng ta thật sự không thể.”