Giữ lại hôm nay đẹp đẽ biết bao— “Salon” – EasonTuyết vẫn rơi, từng bông lớn lả tả bay xuống.
Chu Liệt nhẹ nhàng bế Ôn Tự vào phòng ngủ.
Phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng yếu ớt xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu vào, mờ ảo soi rõ bóng người.
Chu Liệt cúi người áp sát cô, những ngón tay ấm áp lướt nhẹ trên gò má Ôn Tự, dịu dàng vuốt ve một lúc. Anh trầm giọng nói: “Cục cưng, gọi tên anh một lần nữa.”
Ôn Tự ngẩng đầu, dựa vào cảm giác hôn nhẹ lên môi anh, ngoan ngoãn gọi tên: “Chu Liệt.”
“Gọi thêm lần nữa.” Chu Liệt lại yêu cầu.
Lần này, Ôn Tự im lặng.
Vừa rồi trên sofa, cô đã phải cầu xin anh, không ngờ vào phòng rồi vẫn phải gọi tên anh nữa.
Cô bực bội quay mặt đi, giọng mềm mỏng trách móc: “Anh đang lợi dụng em đấy à? Ở ngoài em gọi bao nhiêu lần rồi, sao giờ còn bắt gọi nữa.”
Chu Liệt nghe vậy bật cười thích thú.
Anh chống người nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng đưa tay xoay mặt cô lại, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi ươn ướt.
Anh cười: “Em gọi hay mà, anh thích nghe em gọi.”
Hai gò má Ôn Tự nóng bừng.
Câu nói này khiến cô cảm giác như mang hai tầng ý nghĩa.
Biết rõ mình không phải đối thủ của Chu Liệt trong chuyện lời lẽ, Ôn Tự dứt khoát đặt tay lên vai anh, hôn anh thật sâu.
Thay vì nói là cô chủ động hôn, chi bằng nói cô vừa hôn vừa đẩy anh nằm xuống. Cô đẩy Chu Liệt ngồi thẳng dậy, giành lấy quyền chủ động, ngồi lên đùi anh.
Chu Liệt bất ngờ ngả ra sau, may mà kịp chống tay xuống giường nên không hoàn toàn ngã xuống.
Anh đặt tay nhẹ lên eo cô, cười hỏi: “Cục cưng, em định làm gì thế?”
Ôn Tự mượn ánh trăng nhìn rõ gương mặt anh, từ trên cao nhìn xuống đầy khí thế nữ vương: “Lần này đến lượt anh gọi.”
Chu Liệt bật cười trầm thấp, nhanh chóng áp sát, khẽ cắn vào tai cô, rồi thì thầm bằng giọng khàn khàn: “Muốn anh gọi gì nào?”
Đây là lần đầu tiên họ tái ngộ sau khi chia tay ở Hồng Kông, cũng là lần đầu tiên hòa quyện trong niềm vui trọn vẹn.
Khoảnh khắc dừng lại, Ôn Tự chỉ cảm thấy tràn ngập khoái cảm.
Chu Liệt vẫn mê mẩn nốt ruồi chu sa ấy.
Trước đây cô không hiểu vì sao.
Nhưng bây giờ, cô cũng dần hiểu ra. Cảm giác ấy giống như việc cô yêu thích cơ bắp của anh, yêu từng cái vuốt ve mềm mại, yêu đến mức trong lúc hòa hợp chặt chẽ, cô lại siết chặt mái tóc ngắn của anh.
Chu Liệt chỉnh trang lại quần áo, đứng dậy trước.
Ôn Tự vẫn chưa lấy lại sức thì đèn đã bật sáng. Giật mình, cô vội kéo chăn che kín người, trách anh: “Không thể chờ thêm chút nữa hả? Em còn chưa chỉnh đốn xong!”
Thấy cô như vậy, Chu Liệt không nhịn được cười, trêu: “Đâu phải chưa từng thấy, em sợ gì chứ.”
Ôn Tự lười đôi co với anh về chuyện này.
Làm sao anh hiểu được chứ? Con gái đôi khi vẫn cần giữ chút ý tứ, cô không thể chịu được ánh đèn sáng như vậy.
Chu Liệt cầm lấy chiếc quần trên giường, khẽ ho một tiếng rồi hỏi: “Muốn anh bế em vào phòng tắm không?”
Ôn Tự xua tay: “Không cần đâu.”
Chu Liệt không nói thêm, quay người ra khỏi phòng ngủ.
Chờ anh khuất bóng, Ôn Tự mới dang tay dang chân nằm dài trên giường, hồi tưởng lại cảnh tượng trước cửa sổ sát đất.
Giữa chừng, Chu Liệt giữ chặt eo cô bằng một tay, tay còn lại che mắt cô. Cô không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác để tận hưởng từng khoảnh khắc khoái lạc ấy.
Cô không thể phủ nhận, Chu Liệt thật sự rất biết chơi.
Anh không chỉ có nhiều chiêu trò, mà cả cách gọi tên cô cũng biến hóa khôn lường.
Khi chọc ghẹo cô, anh hay gọi cô là “Luật sư Ôn”, hoặc là “Ôn Tiểu Tự”. Lúc ôm cô hôn, thì lại gọi “Cục cưng”, hoặc “Baby”. Nhưng tối nay, cô có thêm một biệt danh mới là “Cô bé”. Anh thậm chí còn nghịch ngợm bắt cô gọi anh là “Chú”.
Không gọi thì cứ theo đó mà chọc.
Thật là xấu xa.
Lúc đó, cô hỏi Chu Liệt tại sao lại là “Chú”. Chu Liệt cười, nói cô không phải đã quên cuộc đối thoại giữa đêm khuya ở quầy lễ tân homestay “Đợi Gió” rồi đấy chứ. Anh nói, tâm tư của cô giống y hệt một cô bé, một cái liếc mắt đã có thể đoán được ngay, bao gồm cả việc cô lúc đó cứ ba lần bốn lượt thiếu cái này cái kia.
Thế là, biệt danh “Cô bé” ra đời.
“Chú” cũng vì thế mà cô chịu gọi.
Trong phòng khách.
Chu Liệt rít nửa điếu thuốc, rồi tìm một cái chai, đổ nước vào và nhấn thuốc vào đó cho tắt. Sau đó, anh nghiêng người, lấy chiếc áo khoác lớn vắt trên tay ghế sofa, thò tay vào bên trong và rút ra một hộp kẹo.
Là kẹo cai thuốc lá.
Loại kẹo Ôn Tự đã mua cho anh.
Cũng là hộp kẹo cai thuốc cuối cùng của anh.
Chu Liệt mở hộp, bốc một viên kẹo bỏ vào miệng.
Là vị bạc hà.
Dạo gần đây, anh hút thuốc ít hơn rất nhiều.
Nhưng hôm nay, vì một “cuộc hội ngộ” sau thời gian dài xa cách, anh cảm thấy có chút không chịu nổi. Cảm giác ấm áp đã lâu không có ấy khiến anh chìm đắm, lại còn muốn nhiều hơn.
Khi viên kẹo trong miệng bị anh cắn nát, Ôn Tự đã từ phòng tắm bước ra, trên người khoác chiếc áo ngủ cotton màu xám. Mái tóc dài, đen và xoăn của cô hơi ẩm, xõa xuống bờ vai. Trên chiếc cổ mảnh khảnh vẫn còn những vết đỏ lấm tấm và vài giọt nước chưa lau khô.
Những vết đỏ ấy, nhìn qua cũng biết là vì chuyện gì.
Chu Liệt nghe thấy tiếng bước chân tjì quay đầu lại.
“Mau thế?” Anh hỏi.
Ôn Tự đi đến chỗ ghế sofa trong phòng khách, dáng vẻ uể oải, chống tay lên hông, lặng lẽ nhìn anh mà không nói lời nào.
Chu Liệt cong môi cười, “Nhìn anh như vậy làm gì nữa?”
Vừa dứt lời, viên kẹo trong miệng anh lại vỡ thêm một chút.
Ôn Tự không trả lời ngay.
Chỉ tiếp tục nhìn anh vài giây, rồi kéo cổ áo ngủ, chỉ vào cổ mình, oán trách: “Anh nhìn xem đây là cái gì. Nếu là mùa hè, em phải bôi bao nhiêu kem che khuyết điểm mới dám ra đường?”
Đúng vậy, cô đang tố cáo.
Tố cáo anh chẳng khác nào chó, cứ gặm cô mãi.
Chu Liệt cười khẽ, giọng điệu lười biếng, “Đẹp thế này, che làm gì. Sợ người khác biết em có bạn trai à?”
Anh cố ý.
Nhưng anh nhất định không thừa nhận.
“Chỉ được cái nói hay.” Ôn Tự hừ một tiếng, bước tới ngồi lên đùi anh, vòng tay qua cổ anh. “Anh đang ăn gì thế?”
Viên kẹo trong miệng anh bị cắn nát thêm.
Chu Liệt cười nhạt, đáp: “Kẹo cai thuốc em mua.”
Kẹo cai thuốc?
“Anh còn mang theo bên người?” Ôn Tự rõ ràng rất ngạc nhiên về chuyện này.
Chu Liệt cười, ánh mắt liếc sang một bên.
Ôn Tự nhìn theo ánh mắt anh.
Chỉ thấy trên chiếc áo khoác đen của anh có một hộp kẹo bọc giấy màu xanh. Chính là hộp kẹo cô từng nhờ Nam Già mua từ nước ngoài.
Không ngờ anh vẫn mang theo bên người, thậm chí còn mang đến Bắc Thành. Ôn Tự khựng lại, “…Anh thật là.”
Cô nhất thời không biết nên nói gì.
Chu Liệt hai tay giữ lấy eo cô, kéo cô ngồi thấp xuống hơn một chút, ngẩng đầu, môi áp đến gần, ngậm viên kẹo trong miệng, nhẹ nhàng liếm lên môi cô.
“Vị bạc hà, em có muốn ăn thử không?”
Ôn Tự ngay lập tức nóng cả người, lắc đầu, quay mặt đi.
Một lúc sau, cô bình tĩnh lại, nói vào trọng tâm: “Tại sao anh đột ngột đến Bắc Thành tìm em, cũng không báo trước một tiếng?”
Chu Liệt cười.
Đáp: “Em không đến, thì chỉ còn anh đi tìm em thôi.”