Cháy Bỏng - Khước Nha

Chương 15

Lâu thật lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời, Lâm Diểu lại gọi hai tiếng.

Nhưng vẫn không có động tĩnh gì từ đầu dây bên kia.

Cô cho rằng do trời mưa nên tín hiệu kém, nên đành chủ động cúp máy trước.

Cất điện thoại vào túi, Lâm Diểu ngẩng đầu nhìn chàng trai bên cạnh, hỏi:

"Tớ ghé tiệm trái cây trước đã, bà ngoại cậu thích ăn gì?"

"Không cần đâu."

Trần Thụ Dư mỉm cười nhìn cô, dịu dàng nói:

"Bà ngoại tớ trong phòng bệnh trái cây chất thành đống rồi, ăn không hết đâu."

"Cậu đến thăm, ngồi nói chuyện giải khuây với bà một lúc, bà đã rất vui rồi."

Trần Thụ Dư từng là bạn cùng lớp của Lâm Diểu hồi cô còn học trường quốc tế trước đây, hai người đã từng ngồi cùng bàn một học kỳ.

Có lần để chuẩn bị cho vở kịch tiếng Anh biểu diễn vào dịp lễ trường, cô cùng một nhóm bạn đến nhà cậu ấy tập luyện suốt mấy cuối tuần liền.

Bố mẹ Trần Thụ Dư khi đó đều ở nước ngoài, cậu sống với bà ngoại.

Vài cuối tuần đó, bà cụ nhiệt tình giữ cả nhóm ở lại ăn tối, khiến mọi người thân thiết với bà hơn rất nhiều.

Tháng Chín năm nay, Trần Thụ Dư sang Anh du học theo sắp xếp của gia đình.

Vài hôm trước mới về nước nghỉ lễ, tình cờ liên lạc lại với Lâm Diểu, lúc đó cô mới biết bà ngoại cậu ấy vừa trải qua một ca phẫu thuật.

Vậy nên, cô hẹn đi thăm bà.

Lâu rồi không gặp, hai người vừa đi vừa nói chuyện, cùng che chung một cây dù, rời khỏi sân trường.

Dưới cơn mưa lớn, ánh đèn đường trong khuôn viên trở nên nhòe nhoẹt, kéo dài bóng hai người trên mặt đất.

Ở phía xa, dưới gốc cây lặng lẽ, Văn Dã vẫn đứng đó.

Từng giọt mưa rơi tí tách lên tán dù đen.

Bóng dáng anh cao lớn, gần như hòa vào màn đêm mờ mịt.

Không ai để ý tới.

Tất cả học sinh đang đứng dưới tầng một chờ tạnh mưa đều đồng loạt nhìn theo bóng lưng của Lâm Diểu và Trần Thụ Dư rời đi.

"Aaaaa! Nam thần vừa rồi đẹp trai quá!"

"Bộ áo khoác dài màu đen trên người anh ấy trông siêu khí chất luôn!

Mấy tên con trai lùn tịt, xấu xí trong trường mình làm sao so được!"

"Ơ này, trường mình cũng không phải toàn mấy thằng lùn tịt đâu nhé!"

"Lôi Văn Dã ra so thử xem, vẫn có thể đấu lại đấy."

"Nhưng mà... cậu có để ý cái ô trên tay anh ấy không?"

"Tớ vừa mới thấy trên tạp chí xong, quên mất tên hãng rồi."

"Chỉ nhớ nó là ô quý tộc Anh quốc gì đó, một cái tận gần hai nghìn tệ luôn!"

"Đù... giàu quá, hâm mộ ghê..."

"Anh ấy có khi nào là bạn trai của Lâm Diểu không?"

"Tớ thấy hai người họ đứng chung một chỗ trông cũng đẹp đôi lắm mà!"

"Nhìn cứ như bước ra từ phim về trường quý tộc Hàn Quốc ấy..."

Tiếng mưa rơi rả rích, xen lẫn đủ loại bàn tán, tám chuyện, từng chút truyền vào tai Văn Dã.

Anh siết chặt điện thoại trong tay, đốt ngón tay vô thức căng lên.

Cuối cùng, anh nhấc chân rời đi.

Lúc ra đến cổng trường, chiếc Maybach đỗ bên đường ban nãy đã không còn ở đó.

Anh vẫy một chiếc taxi, đi thẳng đến phòng bi-a, nơi Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An đang đợi.

Tối nay là đêm Giáng sinh, quán bi-a đông hơn bình thường, toàn là đám trẻ tuổi mười mấy, hai mươi kéo đến chơi.

Khói thuốc trắng sữa lượn lờ khắp đại sảnh, từng tiếng cười nói, la hét thi thoảng lại bùng lên rộn rã.

Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An vừa chơi xong hai ván, đang định đi qua khu ghế sô pha nơi Văn Dã đang ngồi nghỉ.

Kết quả còn chưa kịp đến nơi, đã thấy một cô gái khác bước tới trước.

Cô gái kia mặc chân váy da ngắn, boot Martin, áo len hở vai, tóc xoăn dài màu nâu hạt dẻ.

Lông mi giả dày rợp, môi tô đỏ rực, trông có phần già dặn hơn so với tuổi, nhưng không thể phủ nhận là một người xinh đẹp, sắc sảo.

Cô ấy cầm một cây gậy bi-a, đứng ngay trước mặt Văn Dã, khóe môi nở một nụ cười tươi tắn, quyến rũ.

"Tôi thấy cậu ngồi đây hơn nửa tiếng rồi đấy."

"Không chán à? Đánh một ván với tôi đi?"

Văn Dã vắt chân, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, ngón tay thon dài lười biếng bấm trò rắn săn mồi trên điện thoại.

Thậm chí anh còn chẳng buồn ngẩng đầu lên.

"Không biết đánh."

Giọng điệu lạnh tanh, nhưng với gương mặt góc cạnh đẹp trai của anh, lại càng khiến người ta có cảm giác kí.ch th.ích muốn chinh phục.

Cô gái cười một cái, giọng ngọt lịm:

"Vậy tôi dạy cậu nhé?"

Văn Dã vẫn chẳng chút động tĩnh.

"Lười học."

"..."

Cô gái kia đơ vài giây, sau đó xấu hổ, tức tối bỏ đi.

Lúc này, Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An cũng đi đến gần.

Thấy cảnh này, cả hai chẳng hề ngạc nhiên.

Dù sao, đây cũng không phải lần đầu tiên có con gái đến bắt chuyện với Văn Dã rồi bị anh phũ phàng như vậy.

Chỉ có điều, vừa bước lại gần, đã nhận ra sắc mặt Văn Dã vẫn không có chút cải thiện nào, môi mím chặt, trông như đang cực kỳ bực bội.

"Anh Dã, ai chọc giận anh à?"

Bành Nhất Phàm ngồi phịch xuống bên cạnh Văn Dã, vừa bối rối vừa quan tâm hỏi:

"Từ nãy đến giờ anh cứ bực bội suốt thế?"

"Không ai cả."

Nói là vậy, nhưng đường nét xương hàm anh lại siết chặt, trong đôi mắt đen nhánh lấp đầy sự khó chịu và bực bội.

Đúng lúc này, loa trong phòng bi-a vang lên:

"Hôm nay là đêm Giáng sinh, ông chủ đặc biệt tổ chức một sự kiện 'Giao hữu bóng bi-a' cho mọi người!"

"Giải nhất là bàn phím cơ gaming switch đỏ!"

"Giải nhì là tai nghe chụp tai!"

"Giải ba là bật lửa Zippo phiên bản giới hạn!"

"Giải tư là gấu bông Gabriel chính hãng!"

"Tất cả những ai tham gia đều sẽ nhận được một quả táo nhập khẩu!"

Vừa dứt lời, một nhân viên mặc đồng phục thỏ Bunny Girl đẩy xe hàng đi vào.

Bên trên xếp từng tầng, bày đầy giải thưởng.

Không có game thủ nghiện net nào mà không muốn một chiếc bàn phím cơ xịn sò.

Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An định khuyên Văn Dã tham gia, dù gì với trình độ của anh Dã, giải nhất chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của anh, hai người đều biết điều mà ngậm miệng lại.

Những người khác trong quán thì cực kỳ hào hứng với sự kiện này.

Cạnh đó, có một cô gái nũng nịu kéo tay bạn trai mình:

"Con gấu bông kia dễ thương quá~ Anh yêu, anh giúp em giành nó về được không?"

Chàng trai buột miệng đáp ngay:

"Nếu thắng thì phải lấy bàn phím cơ chứ, hơn một nghìn tệ đấy!"

"Con gấu bông kia nhiều lắm chỉ đáng một, hai trăm thôi!"

Chàng trai vừa liếc sang, lập tức thấy nét mặt người yêu xụ xuống, bèn vội vàng dỗ dành:

"Được được được, anh giành gấu bông về cho em!"

Văn Dã khẽ dừng ngón tay lại.

Trò xếp gạch Tetris trên điện thoại mà anh đã chơi suốt gần một tiếng đồng hồ, qua mấy chục màn, bỗng rớt ào ào xuống đầy màn hình.

Anh ngước mắt lên, ánh nhìn dừng lại trên con gấu bông nhỏ trên đỉnh xe hàng.

So với lòng bàn tay anh, nó chỉ to hơn một chút, trên cổ còn thắt một chiếc nơ nhỏ, trông ngoan ngoãn, đáng yêu.

Bành Nhất Phàm định mở miệng đề nghị:

"Hay ra ngoài ăn khuya đi? Uống vài ly giải sầu cũng được mà!"

Nhưng chưa kịp nói ra, Văn Dã đã bật dậy, bước thẳng đến chỗ nhân viên đăng ký, nộp hai mươi tệ phí tham gia.

Cô gái bị Văn Dã phũ phàng từ chối lúc nãy cũng đứng xem, trợn mắt há miệng nhìn anh lên sân ngay vòng đầu tiên.

Văn Dã cúi người, áp cây cơ xuống, đôi mắt đen híp lại một bên, chuẩn bị nhắm bắn.

Ánh đèn sáng rực càng làm nổi bật đường nét hàm dưới sắc bén và mượt mà của anh.

Lúc này, cả người anh thoát khỏi dáng vẻ lười biếng ban nãy, thay vào đó là một sự tập trung đầy quyết thắng.

Ngay sau đó—

"Cạch! Cạch! Cạch!"

Một loạt âm thanh giòn giã vang lên.

Tất cả các bi màu đều rơi gọn vào lỗ.

Cô gái: "..."

Không biết chơi cái con khỉ ấy!!!

Mồm đàn ông, toàn lừa đảo!

Văn Dã thắng trận một cách tuyệt đối, là người đầu tiên đánh trúng bi số 8.

Ngón trỏ thon dài, khớp xương rõ ràng của anb chỉ về phía xe đẩy:

"Tôi không lấy bàn phím, tôi muốn con gấu bông kia."

Nhân viên sững sờ:

"A... Con gấu này là giải tư, cậu phải thương lượng với người đạt hạng bốn mới được..."

Chưa kịp nói xong, chàng trai về thứ tư mừng rỡ ra mặt, gật đầu cái rụp:

"Tôi đồng ý đổi!!!"

Văn Dã xách con gấu bông trên xe lên, tiện tay nhét thêm một quả táo đỏ mọng vào túi, rồi quay người rời đi.

Bà ngoại của Trần Thụ Dư nằm trong một bệnh viện tư khá xa, từ trường chạy tới đó mất gần một tiếng.

Lâm Diểu lại ở lại phòng bệnh hơn nửa tiếng, lúc về đến nhà thì đã gần mười một giờ.

Khi xe chạy đến đầu hẻm, cô cất tiếng:

"Chú ơi, phiền chú dừng ở đây giúp cháu ạ."

Cô xuống xe, Trần Thụ Dư cũng bước theo:

"Tớ tiễn cậu đến cổng."

Lâm Diểu vội xua tay:

"Không cần đâu, đi mấy bước là tới nhà rồi. Khuya lắm rồi, cậu về đi."

"Vậy không được." Trần Thụ Dư kiên quyết:

"Khuya thế này, cậu là con gái, một mình không an toàn. Phải thấy cậu vào nhà rồi tớ mới yên tâm."

Trận mưa lớn đã tạnh, mặt đường đọng đầy nước, phản chiếu ánh sáng từ đèn đường và mảnh trăng lấp ló trên bầu trời.

Những căn nhà thấp lụp xụp hai bên đường, dưới màn đêm càng thêm cũ kỹ, tiêu điều.

Hai người vừa đi được mấy bước, chợt có một con chuột vàng từ sau thùng rác chui ra, ngậm nửa mẩu bánh mì bẩn, vèo một cái biến mất vào bóng tối.

Lâm Diểu lần đầu tiên nhìn thấy thì bị dọa sợ chết khiếp, nhưng gặp vài lần rồi cũng thành quen.

Trần Thụ Dư thì khác.

Đây là lần đầu tiên cậu ta bước vào một nơi chẳng khác nào khu ổ chuột thế này, hàng lông mày không nhịn được mà cau lại.

Cậu đưa tay vào túi áo khoác bên trái, chạm vào chiếc hộp nhỏ tinh xảo bên trong.

Trong đầu lại diễn tập một lần những lời sắp nói, vừa định lấy ra, thì bên cạnh Lâm Diểu chợt kêu lên một tiếng "A".

Ngay sau đó, cô chạy nhanh về phía trước:

"Muộn thế này rồi, sao anh lại ra ngoài vậy?"

Khác hẳn với giọng điệu khách sáo khi nói chuyện với cậu, lúc này, giọng cô mang theo sự thân thiết rõ ràng.

Trần Thụ Dư ngước mắt nhìn lên, thấy Văn Dã.

Chàng trai đối diện sắc mặt lạnh lùng, mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, khóa kéo mở dở, để lộ phần cổ gầy trắng cùng yết hầu lộ rõ.

Sợi gân xanh ẩn hiện trên làn da lạnh nhạt, cả người mang theo một khí chất ngang tàng, mạnh mẽ.

Hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hai chữ "nho nhã".

Nhưng lại hợp với cái nơi rách nát này đến lạ.

Văn Dã cũng nhìn về phía cậu ta, đôi mắt đen nhánh, lạnh như băng, đuôi mắt hơi nhướng lên.

Từ trên cao quét nhanh một lượt, rồi lập tức dời mắt, cúi xuống nhìn cô gái đang ngẩng mặt nhìn mình.

"Tối ăn nhiều quá, no ngủ không được, ra ngoài đi dạo tiêu cơm."

Anh tùy tiện bịa một câu.

Lâm Diểu chẳng mảy may nghi ngờ, quay sang nói với Trần Thụ Dư:

"Thế cậu không cần tiễn tớ đâu, tớ đi với anh trai tớ về là được."

Trần Thụ Dư đành phải gật đầu đồng ý.

Hai người chia tay ngay tại đó, còn món quà cậu đã nắm chặt suốt nãy giờ, rốt cuộc không còn cơ hội để tặng nữa.

Đi được hơn nửa đoạn đường, Văn Dã như thể lúc này mới sực nhớ ra chuyện cô cùng một thằng con trai khác về nhà.

Giọng điệu tùy tiện, chẳng mấy để tâm:

"Thằng lúc nãy là ai thế? Ban đêm ra ngoài với người ta, không sợ bị bắt cóc đem bán à?"

Lâm Diểu vô thức trả lời:

"Cậu ấy là bạn học cùng trường cấp ba cũ của em, học kỳ này đi du học rồi, mấy hôm trước mới về nước. Bà ngoại cậu ấy nhập viện nên em đến thăm một chút."

Văn Dã liếc cô một cái, thấy cô vô cùng thản nhiên, chẳng có chút đỏ mặt ngại ngùng nào.

Anh khẽ "Ồ" một tiếng, không hỏi gì thêm, như thể lúc nãy chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

Về đến nhà.

Lâm Diểu vừa định vào phòng ngủ, thì bị gọi lại.

"Đợi đã."

Cô ngoan ngoãn đứng yên, nhìn Văn Dã vào phòng, rất nhanh lại đi ra.

Trên tay anh xách theo một con gấu bông siêu dễ thương.

"Tối nay đi đánh bi-a, chỗ đó tổ chức thi đấu. Anh thắng cái đám đó xong, bọn họ cứ nằng nặc nhét con gấu này cho anh.

Vô dụng chết đi được, chẳng thà tặng cái bật lửa còn hơn."

Anh tùy tiện chê bai.

"Đây là gấu bông Gabriel."

Lâm Diểu tưởng anh không biết, nên giải thích:

"Là thương hiệu khá nổi tiếng đấy."

Văn Dã chẳng biết cái "Ga gì gì" mà cô nói là gì, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô khi nói chuyện, anh đã hiểu cô thích món này.

Khóe môi anh hơi nhếch lên, rồi nhét con gấu vào tay cô:

"Anh giữ cái này cũng vô dụng, để trong phòng chỉ tổ chiếm chỗ, bám đầy bụi. Nếu em muốn thì cầm lấy đi."

"A, cảm ơn anh!"

Lâm Diểu mừng rỡ, đôi mắt hạnh híp lại.

Cô giơ tay xoa xoa bộ lông của con gấu— mềm mại, mượt mà, sờ thích thật.

Văn Dã cũng khẽ nhếch môi, tay lại thò vào túi áo khoác, lấy ra một quả táo đỏ mọng:

"Cái này cũng là quà từ chỗ bi-a, em lấy mà ăn."

"À, còn nữa—"

Anh nhìn cô, giọng điệu tùy tiện mà nhẹ bẫng:

"Giáng Sinh vui vẻ."

Bình Luận (0)
Comment