Văn Dã mua về quá nhiều đồ ăn vặt, tối nay hai người mới chỉ ăn chưa được một nửa. Chỗ còn lại bị anh nhét vào tay Lâm Diểu, bắt cô mang về phòng.
Suốt kỳ nghỉ Tết, Lâm Diểu không đi chúc Tết ai. Đến chiều mùng mười, cô mới bị Bành Tư Gia gọi ra ngoài đi dạo một hiệu sách mới khai trương.
Bành Tư Gia dùng tiền lì xì mua mấy tập manga Hắc Quản Gia và Ngân Hồn, còn Lâm Diểu thì cầm hai cuốn đề thi 38 Bộ đề Thiên Lợi.
Bước ra khỏi hiệu sách, Bành Tư Gia nhìn túi đồ trên tay cô, bên trong toàn là sách bài tập, không khỏi cảm thán: "Em còn chưa viết được mấy chữ bài tập Tết đây, vậy mà chị còn đi mua thêm tài liệu để làm."
Lâm Diểu khẽ cười, giọng dịu dàng: "Mấy hôm nay chị không đi chúc Tết, ở nhà rảnh quá nên làm xong hết rồi."
Bành Tư Gia định nói ở nhà thì làm gì có chuyện rảnh, xem anime, cày phim, lướt diễn đàn, chơi điện thoại, thức đêm còn không đủ thời gian nữa là.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ đây chính là lý do tại sao cô ấy là học bá siêu cấp, còn mình thì mãi là học tra.
Hai người lại dạo một vòng trung tâm thương mại, sau đó xếp hàng dài chờ mua trà sữa ở một tiệm mới khai trương. Mỗi người cầm một ly trà sữa, rồi tạm biệt nhau, mỗi người một ngả, lên xe buýt về nhà.
Xuống xe, Lâm Diểu cầm ly trà sữa còn chưa uống hết, vừa đi vào con hẻm nhỏ đã tình cờ thấy một bóng dáng quen thuộc phía trước.
Ngay lập tức, cô khẽ chạy bước nhỏ đuổi theo thiếu niên ấy.
Tiếng bước chân gấp gáp nhưng nhẹ nhàng vang lên phía sau khiến Văn Dã khựng lại. Anh xoay người, thấy cô, khóe mày hơi nhướng lên, vẻ mặt có chút bất ngờ.
Sáng hơn mười giờ, Văn Dã đã ra tiệm, thật sự không biết chiều nay cô đi ra ngoài. Từ khi nghỉ Tết đến giờ, cô nhóc này ngày nào cũng ở nhà không bước chân ra khỏi cửa, hôm nay lại hiếm hoi chịu đi chơi.
Chưa đợi anh hỏi, cô nàng đã tự mình líu ríu trước: "Chiều nay em đi nhà sách ở Tân Thiên Địa với Tư Giai. Trung tâm thương mại đó mới mở một tiệm trà sữa dưới tầng một, đông người xếp hàng lắm, bọn em phải đợi gần nửa tiếng mới mua được."
"Lâu vậy à?" Văn Dã khẽ nhếch khóe môi, hỏi: "Ngon không?"
"Ngon lắm." Lâm Diểu cong mắt gật đầu.
"Cho anh nè." Cô thò tay vào túi ni lông đựng hai quyển đề thi, vừa nói vừa mò lấy một thứ đưa ra trước mặt anh.
Văn Dã cúi mắt nhìn, thấy đó là một tuýp kem dưỡng da tay to tướng, màu vàng sáng, trên bao bì có in hình một chú gấu hoạt hình.
Bên tai vẫn vang lên giọng nói mềm mại của cô, miệng còn đang nhai trân châu nên hơi líu lưỡi: "Mấy hôm trước em thấy ngón tay anh bị nứt một chỗ, hôm nay đi trung tâm thương mại, tiện thể vào Watsons mua cho anh một tuýp kem dưỡng tay."
Khi xăm hình cho khách, Văn Dã luôn đeo găng tay nhựa dùng một lần, có lúc đeo liên tục năm, sáu tiếng đồng hồ. Thứ đó vừa bí bách lại không thoáng khí, cộng thêm trời đông hanh khô, anh lại thường xuyên rửa tay bằng nước lạnh nên da tay bong tróc, nứt nẻ là chuyện quá bình thường.
Anh vốn không để tâm, ngay cả người bạn thân nhất như Bành Nhất Phàm có thấy cũng chẳng bận lòng.
Đàn ông con trai mà, bị xước xát hay thương tích chút cũng chẳng sao, huống hồ lại là anh.
Từ một học sinh ưu tú cả về đạo đức lẫn học vấn, Văn Dã sa sút thành kẻ chuyên gây chuyện thị phi, trên người có thương tích cũng là chuyện thường tình.
Bạn học, thầy cô, hàng xóm láng giềng, ai ai cũng đã quen, không ai rảnh rỗi đi hỏi han một câu: "Có cần xử lý vết thương không?" Dù gì thì đau cũng là do anh tự chuốc lấy, mà với anh, những chuyện như vậy cũng đã quá quen thuộc.
Càng không có ai sẽ để ý đến một vết nứt nhỏ chưa đến một centimet trên tay anh, bé đến mức chẳng đáng nhắc tới.
Thấy anh mãi không nhận, Lâm Diểu nghĩ một lát, cho rằng anh không thích mùi của kem dưỡng. Bình thường trong lớp, hễ có cô gái nào bôi kem dưỡng tay là lại có vài nam sinh cằn nhằn rằng mùi hương nồng nặc khó chịu.
Cô vội vàng giải thích: "Em chọn loại không có mùi, anh có thể yên tâm dùng."
Mặt trời ngả dần về tây, sắc trời tối lại, nhiệt độ cũng theo đó giảm xuống mấy độ, trong không khí thoang thoảng hơi lạnh, gió rít qua những cành cây khẳng khiu.
Bàn tay trắng trẻo, mềm mại vẫn kiên trì đưa ra trước mặt anh.
Văn Dã nhận lấy, yết hầu khẽ chuyển động: "Cảm ơn."
"Không có gì." Cô nở nụ cười, giọng mềm mại dặn dò: "Anh nhớ bôi sau mỗi lần rửa tay nhé."
Về đến nhà, còn chưa bước vào, bên trong đã vọng ra tiếng cãi vã, mỗi lúc một to hơn.
"Nếu không phải lãnh đạo nhà máy gọi điện cho tôi, tôi còn không biết hôm nay anh trốn việc cả ngày! Sáng sớm đã chạy đến chỗ đó chơi bạc! Chơi thôi thì cũng đành, nhưng lần nào cũng xuống tay cả mấy trăm một ván, một ngày thua hơn năm nghìn tệ!"
"Chẳng qua là lúc đầu tôi thua, muốn gỡ nhanh thôi, ai ngờ vận đen đến thế. Năm nghìn thì có là gì, tôi cược một ván một nghìn, năm ván là gỡ lại ngay."
Cờ bạc mười phần thua chín, Văn Dã chẳng bất ngờ với kết quả này. Bị cãi vã ầm ĩ làm phiền, anh nghiêng đầu nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh, quả nhiên, cái đầu nhỏ đã cúi gằm xuống.
Cơn bực bội trong anh chợt chuyển thành giận dữ. Anh lấy chìa khóa mở cửa, vừa bước vào đã thấy Văn Thiên Minh nằm ườn trên ghế sô pha, râu ria lởm chởm, mặt mày đầy vẻ thờ ơ.
Triệu Mỹ Oanh vừa nghe những lời ông ta nói thì gấp đến mức muốn phát điên: "Anh còn muốn cược một ván một nghìn nữa? Anh muốn đốt sạch tiền tiết kiệm của nhà này có phải không?! Tôi với Tiểu Lỗi thì sao? Đến lúc đó đi uống gió Tây Bắc à?!"
Bà ta vốn tham chút lợi nhỏ, mỗi đêm đến tiệm đánh bạc kiếm vài ba chục đồng, thỉnh thoảng cá cược mười mấy hai mươi một ván. Mấy ngày trước thua hơn hai nghìn đã thấy xót tiền không dám chơi tiếp.
Nào ngờ Văn Thiên Minh lại dám liều như vậy!
Càng nghĩ càng tức, Triệu Mỹ Oanh cầm túi xách ném thẳng vào người chồng. Văn Thiên Minh vốn nóng tính, bị bà ta làm phiền đến phát bực, gã hất mạnh bà ta ngã xuống đất, gằn giọng chửi thề: "Đ** mẹ mày, mày câm mồm được chưa? Bố mày còn chưa xử lý mày đấy!"
Lâm Diểu vội chạy tới đỡ bà dậy.
Triệu Mỹ Oanh tâm trạng đang kém, đứng lên cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, còn hất mạnh tay cô ra như trút giận.
Bà ta định cãi nhau tiếp, nhưng thiếu niên đã sải vài bước tới gần, đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng quét qua hai người, mang theo một áp lực đáng sợ.
"Muốn cãi thì cút ra ngoài."
Một câu nói, cả hai đều biết điều im lặng.
Văn Thiên Minh vô tâm vô phế nằm xuống tiếp tục ngủ, còn Triệu Mỹ Oanh tức giận đến mức lồng ng.ực phập phồng, nghẹn một bụng lửa mà đi vào bếp nấu cơm. Tiếng xoong nồi va đập, âm thanh loảng xoảng vang khắp nhà.
Lâm Diểu siết chặt cốc trà sữa trong tay, đã gần nguội lạnh, đứng tại chỗ có chút lúng túng. Những trận cãi vã khó coi và thô bạo trong gia đình như thế này, trước đây cô chưa từng phải đối mặt.
Cho đến khi bờ vai bị Văn Dã khẽ đẩy một cái, giọng nói trầm thấp vang lên: "Đi thôi, lên lầu."
Cô mới giật mình hoàn hồn, bước theo anh lên tầng hai.
Vừa lên đến nơi, người đi phía trước đột ngột dừng bước, cô cũng bất giác khựng lại theo.
Thiếu niên xoay người, cúi đầu nhìn cô.
Sự lạnh lùng trên mặt anh khi nãy đã tan biến, đường nét trở nên dịu đi, nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa sự nghiêm nghị, lời nói như vừa là an ủi, vừa là một lời khuyên răn:
"Đừng để bọn họ ảnh hưởng đến em. Cùng lắm chỉ còn một năm rưỡi nữa thôi, em cứ học hành thật tốt, chắc chắn sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái này."
Kỳ nghỉ đông còn một tuần nữa là kết thúc, Lâm Diểu lại quay về với những ngày vùi đầu vào bài vở.
Triệu Mỹ Oanh cuối cùng cũng tỉnh ngộ, sau khi liên tục thua mấy nghìn tệ, bà ta đã biết sợ mà dừng lại, không còn lui tới sòng bạc nhỏ kia nữa.
Nhưng Văn Thiên Minh thì ngày càng nghiện nặng hơn. Gã bắt đầu trốn làm, sáng đi sớm, chiều thì nghỉ ngang, tối đến lại dính chặt ở sòng bạc cả đêm, hiếm khi thấy bóng dáng ở nhà.
Chiều ngày cuối cùng trước khi khai giảng, Lâm Diểu vẫn đang ngồi trong phòng chăm chú làm bài. Trong nhà chỉ có mình cô.
Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, cô không để tâm lắm, nhưng khi tiếp tục nghe thấy âm thanh lục lọi, lật tung đồ đạc, cô lập tức cảnh giác.
Không biết là trộm hay có chuyện gì khác, Lâm Diểu không dám tùy tiện ra ngoài, mà vội cầm điện thoại nhắn tin cho Văn Dã.
Giờ này, Văn Dã đang ở tiệm xăm, cách nhà chỉ một con phố.
Tin nhắn vừa gửi đi chưa được vài giây đã có hồi âm. Câu trả lời ngắn gọn, không một dấu chấm câu, có thể thấy anh gõ rất vội vàng:
【Đừng sợ cũng đừng ra ngoài anh về ngay】
Chỉ một câu thôi, nhưng như viên thuốc an thần.
Người đang lục tung đồ đạc trong phòng không ai khác chính là Văn Thiên Minh.
Thua bạc đến phát điên, gã đang cố tìm kiếm sổ tiết kiệm của Triệu Mỹ Oanh, nhưng lật tung tủ quần áo, ngăn kéo cũng chẳng thấy đâu.
"Đm con đàn bà chết tiệt này, rốt cuộc giấu sổ tiết kiệm ở đâu chứ!"
Gã bực bội đá đống quần áo vương vãi dưới đất, đang định rời đi thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn quay bước về phía phòng của Lâm Diểu.
Vừa mở cửa ra, nhìn thấy cô bé giật mình hoảng hốt, Văn Thiên Minh lập tức nặn ra một nụ cười giả tạo, giọng điệu ra vẻ thân thiện:
"Diểu Diểu à, cháu có tiền không? Cho chú mượn một ít nhé."
Lâm Diểu cảnh giác lắc đầu: "Cháu không có."
"Làm sao có chuyện không có được? Chú biết mẹ cháu mỗi tháng chẳng cho cháu đồng nào. Nếu không có tiền, vậy ở trường cháu ăn uống kiểu gì? Chú chỉ đang túng quẫn nhất thời, mượn chút tiền thôi, đợi có rồi chú sẽ trả ngay."
Ban đầu, gã còn cố tỏ ra hòa nhã, nhưng thấy Lâm Diểu vẫn không nhúc nhích, vẻ tươi cười trên mặt gã hoàn toàn biến mất, trở nên dữ tợn:
"Cha mẹ ruột của mày không cần mày nữa! Nếu không phải do tao đồng ý, Triệu Mỹ Oanh có mang mày về đây không? Mày đã sớm lang thang đầu đường xó chợ rồi! Con nhãi này, sao một chút biết ơn cũng không có hả?!"
Gã nói xong liền bắt đầu lục lọi hộc tủ, bới tung mọi thứ bên trong. Cuối cùng, gã tìm thấy một tấm thẻ ngân hàng bị đè dưới đáy.
Ánh mắt vừa tham lam vừa dữ tợn nhìn chằm chằm vào cô.
"Mật mã là gì?!"
Lâm Diểu cắn chặt môi, toàn thân run rẩy, không lên tiếng. Bàn tay nắm chặt điện thoại đã toát mồ hôi lạnh.
Văn Thiên Minh hỏi vài lần mà không nhận được câu trả lời, gã mất kiên nhẫn. Cánh tay giơ lên cao, bàn tay thô bạo vung xuống, định tát thẳng vào mặt cô.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào, phía sau gáy đã bị một vật cứng đập mạnh.
Cơn đau dữ dội khiến gã sững sờ trong giây lát.
Mãi đến khi dòng máu nóng chảy dọc theo cổ, nhỏ từng giọt tí tách xuống sàn, gã mới kịp phản ứng, vội ôm lấy gáy mình, giận dữ quay phắt lại.
Ngay khi vừa xoay người, thứ đập vào mắt gã là gương mặt lạnh lùng, hung tợn của thiếu niên.
Văn Dã đứng đó, ánh mắt tối sầm, sát khí lan tràn, không cách nào che giấu.
Anh vung tay, ném thẳng chiếc cờ-lê nhuốm máu xuống trước chân Văn Thiên Minh.
Tiếng kim loại nặng nề rơi xuống sàn vang lên "choang" một tiếng chói tai.
Tim Văn Thiên Minh cũng theo đó mà run lên.
Rồi một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo, tức giận đến rợn người vang lên:
"Còn dám động vào cô ấy một lần nữa—Mày chết chắc."
Văn Thiên Minh đi rồi, Văn Dã ngồi xuống, nhặt từng tờ đề thi và sách vở rơi vãi trên sàn, xếp lại gọn gàng vào ngăn kéo.
Sau đó, anh cầm cây lau nhà, lau sạch từng vệt máu trên sàn.
Động tác của anh dứt khoát mà trầm ổn. Chẳng bao lâu sau, căn phòng trở về dáng vẻ ban đầu, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Văn Dã bước đến trước mặt cô gái nhỏ, thấy sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt vì hoảng sợ.
Giọng nói trầm thấp, chắc chắn, mang theo một lời hứa:
"Có anh ở đây, sau này chuyện như thế này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa."
Anh đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô, khóe môi mang theo ý cười trêu chọc, kéo dài giọng hỏi:
"Em có tin anh trai không?"
Lâm Diểu ngước lên, đối diện với đôi mắt đen trầm ổn, kiên định của anh.
Nỗi sợ hãi siết chặt trong lòng dường như cũng theo ánh nhìn đó mà dần dần tan biến.
Cô gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng mà tin tưởng:
"Tin."
Thấy sắc mặt cô đã thả lỏng hơn, Văn Dã cong môi cười khẽ.
Anh quay người lấy chiếc áo khoác bông treo trên móc, đưa cho cô:
"Mai là khai giảng rồi nhỉ? Đi thôi, tối nay anh dẫn em đi ăn đồ nướng."