Cháy Bỏng - Khước Nha

Chương 22

Tháng Năm, thời tiết dần oi bức, Lâm Diểu lại mặc bộ đồng phục mùa hè đã mua từ chỗ Văn Dã—áo trắng tay ngắn và quần dài màu đen.

Vì chất liệu quần đồng phục không thoáng khí, cô học theo mấy nữ sinh khác, xắn gấu quần lên một đoạn cho mát mẻ. Nhưng cũng vì vậy mà dễ bị muỗi đốt.

Trong tiệm xăm của Văn Dã lại có thêm vài thứ mới: quạt điện nhỏ, nhang muỗi, đèn diệt muỗi, cả nước hoa chống muỗi. Ngoài ra, còn có thêm một chiếc tủ lạnh mini, bên trong chứa đầy kem và que đá.

Tối hôm đó, Bành Nhất Phàm trốn học buổi tối chạy sang, vừa đến nơi đã thấy tiệm xăm có thêm cả một gia tài nhỏ. Cậu ta lập tức mở tủ lạnh, bên trong có mấy que kem sữa rẻ tiền, chỉ còn đúng một cây Magnum duy nhất.

Tất nhiên, Bành Nhất Phàm không chút khách sáo, với tay lấy ngay cây Magnum. Nhưng vừa mới cầm lên, còn chưa kịp xé vỏ, Văn Dã—đang chăm chú vẽ bản phác thảo—bỗng ngẩng đầu nhìn cậu ta.

"Magnum còn đúng một cây, bỏ lại đi. Muốn ăn thì ăn kem sữa."

Bành Nhất Phàm ngơ ngác, không hiểu gì: "Anh không phải ghét đồ ngọt nhất à?"

Văn Dã hờ hững đáp: "Tao không thích, nhưng có người thích."

Bành Nhất Phàm: "?"

Từ nhỏ đến lớn, bọn họ thân nhau đến mức có thể mặc chung quần. Rốt cuộc là ai? Ai lại chen ngang vào giữa hai anh em họ?!

Bành Nhất Phàm đau đớn mở tủ lạnh, đầy oán hận đặt lại cây Magnum duy nhất, rồi nhẫn nhịn gặm que kem sữa rẻ tiền năm mươi xu một cây.

Không lâu sau, Lâm Diểu đeo cặp sách bước vào. Gió hè buổi tối đã mang theo chút oi bức, cô đi từ trường về, đầu mũi đã lấm tấm mồ hôi.

Bành Nhất Phàm tạm ngừng hành vi tức tối gặm kem, nhiệt tình chào cô một tiếng.

Nhưng nụ cười trên mặt cậu ta chưa duy trì được bao lâu, đã tận mắt chứng kiến cảnh vừa thấy Lâm Diểu ngồi xuống, Văn Dã liền buông giấy bút, đứng dậy, mở tủ lạnh lấy ra một cây Magnum và một que kem sữa rẻ tiền.

Sau đó, cây Magnum mà cậu ta không được ăn lại bị Văn Dã đưa cho Lâm Diểu.

Bành Nhất Phàm: "......"

Người khác thì có vợ quên huynh đệ, còn Văn Dã thì có em gái là quên sạch tình nghĩa anh em!

Lâm Diểu nhận lấy que kem, hơi ngại ngùng nói: "Loại này khá đắt, anh đừng mua cho em mãi thế."

Chính anh thì ăn kem sữa năm mươi xu một cây, vậy mà cứ mua loại bảy tám tệ cho cô, chẳng hợp lý chút nào.

Văn Dã mở miệng bịa ngay một lý do lừa con gái: "Bà lão bán sỉ kem kia lớn tuổi, lại chỉ có một mình, anh mua loại đắt một chút coi như giúp bà ấy buôn bán. Nhưng anh lại không thích ăn đồ quá ngọt."

"Nè, coi như làm việc tốt đi, giúp anh ăn hết nó."

Nói xong, tay anh lại đẩy về phía trước một chút.

Lâm Diểu đành phải nhận lấy, nhỏ giọng cảm ơn anh.

Cô xé bao bì, cắn một miếng, hương vani mát lạnh ngọt ngào lập tức xua tan cái nóng bức trong cơ thể. Khóe môi Lâm Diểu khẽ cong lên, nhưng trong tầm mắt cô lại thoáng thấy một ánh nhìn u oán vẫn luôn rơi trên người mình.

Cô quay đầu lại, nhìn về phía Bành Nhất Phàm: "Anh sao thế?"

Bành Nhất Phàm rất muốn đấm ngực dậm chân mà tố cáo trái tim của Văn Dã đã nghiêng hẳn về rãnh Mariana* giữa Thái Bình Dương rồi! Nhưng khi nhận được ánh mắt cảnh cáo từ một bên của Văn Dã, cuối cùng cậu ta vẫn chọn nhịn nhục chịu đựng.
(*Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất đã biết, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana. Đại ý: Văn Dã thiên vị Lâm Diểu đến mức không thể cứu vãn, giống như cách một vật rơi xuống rãnh Mariana – nơi sâu nhất đại dương – và không thể quay trở lại.)

Gặm rộp rộp miếng kem còn sót lại trên que gỗ, Bành Nhất Phàm đứng lên, thở dài thườn thượt:

"Tim đã chết, sẽ không còn yêu nữa. Tôi đi net chơi, tiêu xài quãng thanh xuân cô đơn hiu quạnh của mình đây, chỗ này để lại cho hai người đấy."

Lâm Diểu: "?"

Cô ngơ ngác nhìn Văn Dã, quan tâm hỏi: "Anh ấy sao vậy?"

Văn Dã ngậm que kem trong miệng, cúi người thay một vòng hương muỗi mới, đặt dưới bàn nơi cô viết bài:

"Lên cơn thời kỳ phi chủ lưu*, kệ nó đi."
(*Phi chủ lưu (非主流) nghĩa là khác lạ, không giống với bình thường.)

Nói xong, anh duỗi cánh tay dài, lấy lọ nước hoa chống muỗi trên bàn.

Cổ chân đột nhiên truyền đến cảm giác mát lạnh. Hàng mi dài của Lâm Diểu khẽ rũ xuống, cô thấy Văn Dã đang ngồi xổm bên chân mình, cầm chai nước hoa chống muỗi, xịt một lượt lên phần da lộ ra dưới ống quần đã xắn của cô.

Từ trên nhìn xuống, đốt sống lộ rõ sau gáy thiếu niên, cổ tay gầy guộc với làn da trắng lạnh khẽ gập lại, khuôn mặt ẩn dưới bóng tối mà chiếc bàn phủ xuống, nhưng từng đường nét vẫn sắc sảo và rõ ràng. Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn vào mắt cá chân cô.

Anh xịt nước hoa chống muỗi từng chút một, từ trước ra sau, không bỏ sót chỗ nào.

Sau đó mới đứng thẳng dậy, đặt lại chai nước hoa lên bàn, lấy que kem sắp tan trong miệng ra, cắn mấy miếng rồi ăn hết. Rồi anh trở lại chỗ cũ, tiếp tục vẽ bản thiết kế.

Không nói thêm gì cả, cứ như thể hành động vừa rồi chỉ là thuận tay mà làm.

Nhưng Lâm Diểu biết, là vì tối qua trên đường về nhà, cô đã than phiền một câu bâng quơ—nói rằng lũ muỗi bây giờ tiến hóa rồi, ngay cả khi đã đốt hương muỗi và bật đèn diệt côn trùng, chân cô vẫn bị đốt vài nốt.

Nên tối nay, anh mới cố tình xịt thêm nước hoa chống muỗi lên cổ chân cô.

Cô đột nhiên nhớ đến một câu trong sách ngữ văn: "Thất chi đông ngung, thu chi tang du."*
(*Trích "Hậu Hán Thư – Phùng Dị truyện". Dịch nghĩa: Mất ở gốc đông (lúc mặt trời mọc), thu lại góc tây (lúc mặt trời lặn).
Ý nói ban đầu lầm lỡ mất mát, về sau lại đền bù được vậy. Trong vũ trụ này có lý "không mất thì không được", và "thiện ác hữu báo". Đạo Trời vốn công bằng, bạn cho đi bao nhiêu thì ắt sẽ nhận lại được bấy nhiêu vậy.)

Cô mất đi cha mẹ từng yêu thương mình. Nhưng lại có một người anh trai đối xử với cô thật sự rất, rất tốt.

Tiệm xăm nhỏ chưa đến mười mét vuông này, đối với Lâm Diểu mà nói, lại trở thành nơi thân thuộc hơn cả nhà.

Còn ngôi nhà ban đầu, bây giờ chỉ đơn thuần là chỗ để về ngủ mỗi tối.

Dù Văn Thiên Minh và Triệu Mỹ Oanh cứ ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi to, có khi còn ầm ĩ đến mức như muốn lật tung cả mái nhà, cô cũng chẳng bị ảnh hưởng gì—chỉ vùi đầu vào học ở tiệm xăm của Văn Dã.

Vậy nên trong suốt mấy tháng qua, thành tích của cô không hề sa sút, mà còn có xu hướng ngày càng tiến bộ.

Nhưng rồi, một chiếc xe cảnh sát bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà, phá vỡ hoàn toàn sự bình lặng vốn có.

Văn Thiên Minh bị đưa đi. Gã ta hết tiền nhưng vẫn muốn cờ bạc, bèn nảy sinh ý đồ xấu, thông đồng với người ngoài để tuồn một lượng lớn vật liệu thép từ nhà máy ra ngoài bán. Số tiền chiếm đoạt đủ để gã bị phán bảy tám năm tù.

Triệu Mỹ Oanh lập tức nộp đơn ly hôn lên tòa án. Mối quan hệ giữa hai người đã sớm rạn nứt, chỉ vì tranh chấp quyền nuôi con và việc Văn Thiên Minh ép bà ta chia đôi số tiền tiết kiệm mà mãi chưa thể ly hôn.

Bây giờ thì gã ta đã vào tù rồi, bà ta chẳng đời nào làm Vương Bảo Xuyến, còn cam tâm chờ đợi mười tám năm.* Phải tranh thủ lúc mình chưa quá già mà nhanh chóng tìm người đàn ông khác mới được.
(*Vương Bảo Xuyến là con gái tể tướng Vương Doãn, xinh đẹp và thông minh. Cô ném tú cầu chọn chồng, trúng thư sinh nghèo Tiết Bình Quý, nhưng bị cha phản đối. Bất chấp tất cả, cô theo chồng, sống nghèo khổ rồi chờ đợi suốt 18 năm khi Tiết nhập ngũ. Khi Tiết trở về làm quan, họ chỉ đoàn tụ được 18 ngày trước khi Tiết qua đời, để lại cô lẻ loi suốt đời.)

Vì đã ly hôn với Văn Thiên Minh, Triệu Mỹ Oanh cũng không muốn tiếp tục ở lại nhà Văn Dã. Bà ta thật sự có chút kiêng dè thiếu niên này, hơn nữa nếu còn ở đây, thì làm sao thuận tiện tìm "mùa xuân thứ hai" được?

Lúc Lâm Diểu đến căn nhà đó, cô chỉ mang theo một rương hành lý.

Lúc rời đi, hành lý vẫn chỉ vỏn vẹn bấy nhiêu.

Chỉ có duy nhất một thứ tăng thêm—chính là chú gấu bông Gabriel mà Văn Dã đã tặng cô vào đêm Giáng sinh.

Văn Dã gõ cửa bước vào, đập vào mắt anh là căn phòng đã được cô gái nhỏ thu dọn gọn gàng, sạch sẽ nhưng trống trải.

Lòng anh cũng bỗng chốc thấy trống vắng lạ thường.

"Số điện thoại của anh, QQ của anh em đều có cả rồi. Anh chưa bao giờ tắt máy, nên bất kể ngày hay đêm, có chuyện gì cứ gọi thẳng cho anh là được."

Mũi Lâm Diểu chợt cay cay, cô cố nén nước mắt, khẽ gật đầu.

Thấy cô như vậy, lòng Văn Dã càng khó chịu hơn. Anh giơ tay đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa mấy cái, khóe môi kéo lên thành một nụ cười, cố ý dùng giọng điệu trêu chọc:

"Cũng đâu phải chuyển đi tận tám vạn dặm, chỉ là qua bên kia cây cầu thôi, ngồi xe cũng chỉ mất nửa tiếng. Chờ em thi xong, nghỉ hè rồi, anh qua tìm em, dẫn em đi ăn ngon, chơi vui."

Lâm Diểu theo Triệu Mỹ Oanh chuyển đến căn nhà thuê mới.

Căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách. Cô và Văn Lỗi ngủ chung một phòng, vẫn là chen chúc trên một chiếc giường.

Chuyển đến chưa được hai ngày, đã có đàn ông đến nhà.

Người đàn ông đó tên Quách Hưng Vĩ, làm cùng chỗ với Triệu Mỹ Oanh.

Bà ta phụ trách ghi chép kho hàng, còn gã là tổ trưởng nhóm sửa chữa. Vợ gã đã mất nhiều năm, gã vẫn luôn tăm tia Triệu Mỹ Oanh—dù sao bà ta cũng còn chút nhan sắc.

Nghe tin bà ta ly hôn, gã liền như con mèo hoang đánh hơi thấy mùi tanh, lập tức săn đón nịnh bợ hết mức.

Mà Triệu Mỹ Oanh cũng có ý định nhanh chóng kiếm một người đàn ông khác, thế là hai người thuận lợi đến với nhau.

Khoảng chín giờ tối, Lâm Diểu đi học về, vừa bước đến hành lang đã thấy Triệu Mỹ Oanh đang tiễn Quách Hưng Vĩ xuống lầu.

Cô cất tiếng gọi:

"Mẹ."

Trong cầu thang ánh sáng lờ mờ, dù đang mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, vẻ đẹp rạng rỡ của cô gái vẫn khó mà bị che lấp.

Quách Hưng Vĩ sững người trong chốc lát, sau đó cười cười:

"Tiểu Oanh, đây là con gái em à? Đúng là xinh đẹp y như em vậy."

Dù câu này cũng có kèm theo lời khen dành cho Triệu Mỹ Oanh, nhưng bà ta vẫn thấy khó chịu.

Ánh mắt kinh diễm mà gã đàn ông kia vừa lộ ra quá rõ ràng, đến người mù cũng nhìn ra được.

Đối với Lâm Diểu, Triệu Mỹ Oanh chưa từng có chút tình cảm mẹ con nào.

Bà ta chịu dắt cô theo khi dọn ra ngoài, chẳng qua là vì dù sao con bé cũng lớn rồi, nuôi cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Quan trọng hơn, nó xinh đẹp, sau này gả đi chắc chắn sẽ nhận được một khoản sính lễ kha khá, đến lúc đó bà ta còn có thể dựa vào mà dưỡng lão.

Lúc này, nhìn cô gái tuổi xuân phơi phới trước mặt, lòng bà ta lại dâng lên chút đố kỵ chua chát—bản thân sắp già nua tàn phai, còn cô gái này lại thanh xuân rực rỡ.

Nụ cười trên mặt Triệu Mỹ Oanh tắt ngấm, giọng nói cũng trở nên cứng nhắc, khó chịu:

"Tối nay mẹ về muộn, con về nhớ trông Tiểu Lỗi làm bài tập cho xong. Đừng có suốt ngày lang thang bên ngoài tới khuya không chịu về, chẳng biết lại đi lêu lổng ở đâu nữa!"

Lâm Diểu về đến nhà, nói mấy lần mới lôi được Văn Lỗi ra khỏi tivi, bắt nó vào phòng làm bài tập.

Cô cũng ngồi xuống bàn, lấy bài kiểm tra từ trong cặp ra, tiện tay cầm luôn điện thoại đặt bên cạnh.

Trên màn hình hiện lên biểu tượng chim cánh cụt nhỏ, cô mở ra, nhìn thấy tin nhắn Văn Dã gửi từ ba mươi phút trước:

【Bên đó ở thế nào? Đã quen chưa?】

Biết cô có tiền án "báo tin vui, giấu tin buồn", ngay bên dưới còn một tin nhắn khác:

【Nói dối mũi sẽ dài ra】

Lâm Diểu không nhịn được cong mắt cười, nhưng cười xong đôi mắt lại có chút cay cay.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, gõ bàn phím trả lời:

【Anh yên tâm đi, em vẫn ổn mà】

Hiện tại, Triệu Mỹ Oanh phải gánh thêm tiền thuê nhà, chỉ dựa vào mức lương ít ỏi hoàn toàn không đủ.

Bà ta nhờ Quách Hưng Vĩ kiếm về hai máy đánh mạt chược cũ, đặt ngay giữa phòng khách, biến nó thành một sòng mạt chược mini.

Mỗi bàn thu 80 đồng phí bàn, khách chơi đa phần là người trong khu chung cư.

Quách Hưng Vĩ muốn lấy lòng bà ta, nên ngày nào cũng rủ anh em đến góp vui.

Mỗi tối đi học về, Lâm Diểu vừa bước vào nhà đã bị khói thuốc xông đến cay xè mắt mũi.

Việc đi vệ sinh hay tắm rửa cũng cực kỳ bất tiện.

Có lần, cô đang tắm trong phòng tắm rõ ràng đã đóng cửa, vậy mà vẫn có một gã đàn ông bên ngoài vặn tay nắm cửa.

May mắn là cô đã khóa trái bên trong.

Sau lần đó, cô đều phải đợi đến tận nửa đêm, khi khách về hết mới dám vào tắm.

Cuối tháng Sáu, Lâm Diểu được nghỉ hè.

Ban ngày ở nhà, cô không chỉ phải nấu cơm, mà còn phục vụ trà nước cho khách đến chơi bài.

Tối Chủ nhật hôm đó, sòng bài đặc biệt đông, ngoài hai bàn mạt chược, còn có thêm một bàn đánh bài.

Triệu Mỹ Oanh bận tối mặt mày, không xoay xở kịp, bèn gọi Lâm Diểu ra giúp.

Lâm Diểu cố nén mùi khói thuốc nồng nặc, cầm bình nước sôi, đi từng bàn rót nước vào ly giấy.

Bàn này ngồi toàn là Quách Vĩ Đào và mấy người bạn của gã, đều là đám đàn ông ngoài ba, bốn mươi tuổi.

Vừa thấy cô, ánh mắt cả bọn như dính chặt vào người cô không rời.

Thiếu nữ môi đỏ da trắng, đẹp đến mê hồn.

Thân hình còn chút non nớt, nhưng đã thấp thoáng đường cong mềm mại.

Khi cô nhấc tay rót nước, cánh tay mảnh khảnh tựa như chỉ cần một cái bóp nhẹ là gãy.

Lâm Diểu cảm nhận rõ ràng những ánh mắt trơ trẽn đang dán chặt lên người mình, khó chịu vô cùng.

Cô chỉ có thể nhanh chóng rót nước cho xong.

Bỗng nhiên, tay cô khẽ run, cổ bình hơi lệch đi, nước sôi đổ tràn ra ngoài.

Triệu Mỹ Oanh bưng đĩa dưa hấu từ trong bếp đi ra, thấy cảnh này lập tức trừng mắt quát:

"Cái gì đây? Con làm gì mà không cẩn thận thế hả?"

Sau đó bà ta vội vàng quay sang gã đàn ông vừa bị nước nóng bắn lên quần, cười cười xin lỗi:

"Ngại quá, con gái tôi nó vụng về lắm!"

Lâm Diểu xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, cảm thấy cực kỳ nhục nhã.

Nhưng cô vẫn run rẩy cắn môi, mở miệng tố cáo:

"Mẹ, ông ta vừa... sờ vào người con."

Người đàn ông giật bắn lên như bị dẫm phải đuôi, gân cổ quát ầm lên để che giấu chột dạ:

"Con ranh này nói bậy gì thế! Tao chỉ vô tình chạm vào một cái thôi!"

Triệu Mỹ Oanh cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát.

Bà ta chỉ muốn cho qua, liền phẩy tay nói:

"Chỉ là hiểu lầm thôi, vào phòng đi!"

Lâm Diểu cảm giác như toàn bộ oxy trong căn phòng này đã bị rút sạch.

Một nỗi ngạt thở chưa từng có ập đến, cô cố gắng hít thở sâu mấy lần, vành mắt đỏ hoe vì ấm ức, nhưng nước mắt thì cố chấp không rơi xuống.

Cô cắn chặt môi, đôi mắt hiếm khi lộ ra sự dữ dằn, trừng trừng nhìn gã đàn ông kia.

Nhưng trong mắt hắn, cô không có chút đáng sợ nào.

Những kẻ khác cũng dừng lại không chơi bài nữa, tỏ vẻ xem kịch vui.

Ngay cả Văn Lỗi đang làm bài trong phòng, cũng ghé mắt qua khe cửa hóng chuyện.

Quách Hưng Vĩ cố gắng hòa giải, Triệu Mỹ Oanh thì cảm thấy mất mặt, đẩy mạnh cô một cái:

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau vào phòng đi!"

Lâm Diểu cảm giác tất cả âm thanh xung quanh đều trở nên xa xăm, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Và cô đã làm như thế—

Cô bước thẳng đến trước mặt gã đàn ông, dốc cả bình nước sôi lên bàn tay vừa sờ vào người mình.

"Á Á Á——!!!"

Tiếng gào thét vang lên, mọi người trong phòng đều chết sững, hoàn toàn không ngờ một cô gái nhỏ bé trông có vẻ yếu đuối lại có thể cứng rắn đến vậy.

Triệu Mỹ Oanh sợ rước họa, lao đến tát mạnh vào mặt cô:

"Mày điên rồi à?!"

Lâm Diểu chạy khỏi nhà.

Cô không muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây.

Bên ngoài trời đổ mưa.

Cơn mưa rào mùa hạ ập đến vừa nhanh vừa mạnh, chẳng mấy chốc đã xối xả như trút nước.

Người đi đường có ô thì rất ít, đa số chỉ có thể vội vã chạy nhanh.

Lâm Diểu không chỉ không có ô, mà còn đi một đôi dép lê chưa kịp thay.

Cô chạy loạng choạng, không giống những người khác có nơi để về—cô không có chỗ nào để đi.

Cuối cùng, cô đành co ro dưới mái hiên của một cửa hàng kim khí đã đóng cửa, tạm thời tránh mưa.

Cô ôm gối, cuộn mình trong khoảng hiên nhỏ hẹp.

Cả người gần như ướt sũng, nước mưa men theo tóc và má, tí tách rơi xuống.

Gió thốc qua, mang theo những giọt mưa lạnh buốt hắt vào cổ và cánh tay.

Cô lạnh đến mức răng va vào nhau, trông thật đáng thương, giống như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi.

Thật ra, cô đúng là một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nếu không bị cha mẹ nuôi vứt bỏ, cô đã không phải lưu lạc đến nơi này.

Không biết đã qua bao lâu, cơn mưa xối xả cuối cùng cũng ngớt.

Nhưng bầu trời vẫn dày đặc mây đen, một tia trăng cũng không lọt qua nổi.

Cô lạnh đến mức cả người tê dại, dần dần không còn cảm thấy lạnh nữa.

Nhưng đầu lại bắt đầu choáng váng, nặng trịch như có một khối sắt đè lên.

Cô buộc phải tựa trán lên cánh tay ôm gối, nhắm mắt lại.

Giữa màn đêm tĩnh lặng, một tiếng bước chân dồn dập, gấp gáp ngày càng tiến lại gần.

Lâm Diểu chớp hàng mi ướt đẫm, ngẩng đầu lên.

Trong tầm mắt đã bị nước mưa làm mờ, xuất hiện một bóng dáng cao gầy.

Cô cứ ngỡ mình đang sốt đến sinh ảo giác, mắt chớp chậm một nhịp.

Bóng dáng ấy vẫn đứng đó, thậm chí còn lên tiếng.

Giọng nói trầm thấp, khàn đặc, đè nén cả tức giận lẫn đau lòng:

"Chẳng phải đã bảo có chuyện gì thì tìm anh sao?"

"Giữa đêm khuya một mình chạy ra đây ngồi, em tưởng trên đời này hết sạch người xấu rồi à?"

Sắc mặt chàng trai u ám, giọng điệu lại xa lạ như lần đầu gặp mặt.

Nhưng cùng lúc đó, anh nhanh chóng cởi áo khoác, choàng lên người cô.

Lâm Diểu cố gắng đứng dậy, nhưng chân tê rần, suýt chút nữa bị trẹo chân.

Văn Dã kịp thời vươn tay, bàn tay to lớn bắt lấy cánh tay cô, giữ chặt.

Lòng bàn tay nóng rực của anh truyền vào da thịt lạnh buốt của cô, rồi thấm sâu vào tận xương tủy.

Lâm Diểu như được hồi sinh, cả người dần lấy lại cảm giác.

Cô ngẩng mắt nhìn anh, cố gắng giữ giọng bình tĩnh để thuật lại sự thật khiến cô đau đớn nhất:

"Bố mẹ trước đây của em không cần em nữa."

"Vì công việc kinh doanh của họ gặp vấn đề lớn."

"Em trai em là con ruột, dù thế nào cũng phải mang theo ra nước ngoài, nhưng em thì không."

Nói đến đây, cổ họng cô nghẹn lại, phải hít sâu một hơi mới có thể nói tiếp:

"Nếu mang theo em nữa, sẽ thêm rất nhiều rắc rối."

"Họ đã đủ quay cuồng vì công việc và đứa em trai mắc chứng tự kỷ rồi, nên họ chọn cách gửi em đi."

Văn Dã lặng người.

Ngay khoảnh khắc vừa chạy đến, nhìn thấy cô, trái tim anh đã bị bóp nghẹt.

Bây giờ nghe cô nói vậy, lại giống như bị nghìn mũi tên xuyên thấu.

Lần đầu tiên trong đời, anh căm ghét tột cùng hai kẻ chưa từng gặp mặt.

Lâm Diểu nhìn chằm chằm vào đường nét căng cứng trên đôi môi thiếu niên, không còn chút sợ hãi nào như lần đầu gặp mặt.

"Từ khi em chuyển đến đây, anh đã chăm sóc em quá nhiều rồi."

"Chúng ta không có quan hệ huyết thống, bây giờ ngay cả danh nghĩa cũng chẳng còn."

"Anh hoàn toàn không có nghĩa vụ phải lo cho đống rắc rối của em."

Cô cúi mắt, giọng nhỏ đi, như thể phải khó khăn lắm mới nói ra được:

"Em cũng không muốn... để anh cảm thấy em là một gánh nặng."

Văn Dã khẽ cười khẩy, giọng căm ghét lẫn khinh miệt:

"Mẹ nó, huyết thống chó má gì chứ."

"Em đã gọi anh một tiếng 'anh trai', vậy thì em chính là em gái anh."

"Anh phải bảo vệ em cả đời."

Lực siết trên cổ tay bỗng chặt hơn vài phần, tựa như khớp xương anh sắp khắc vào da thịt cô.

Lâm Diểu ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt đen thẳm hơn cả màn đêm.

Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào cô, không rời dù chỉ một giây.

Bên tai vang lên giọng nói của anh—khàn đặc, nghiêm túc, từng chữ kiên định như dao khắc vào đá:

"Dù tất cả bọn họ không cần em nữa—"

"Thì anh cần."

"Đi theo anh."

"Anh cũng có thể nuôi em."

Bình Luận (0)
Comment