Cháy Bỏng - Khước Nha

Chương 27

Lần đầu tiên mơ thấy cô là khi nào nhỉ?

Chắc là sau mùa đông năm ấy.

Trong giấc mơ, cô gái nhỏ búi mái tóc dài đen nhánh thành kiểu tóc cổ điển, mặc váy dài thuỷ tụ, dáng vẻ thanh tao mềm mại, hệt như một tiểu tiên nữ trong Dao Trì*.
(*Dao Trì là nơi ở của Tây Vương Mẫu trong truyện thần thoại.)

Đẹp đến cực điểm.

Lại mang theo sự thanh cao thoát tục, tựa như không ai có tư cách chạm vào.

Trong mơ, Văn Dã cũng như lúc ban đầu, chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn.

Mãi đến một buổi sáng bình thường đến không thể bình thường hơn.

Con hẻm nhỏ cũ nát, bẩn thỉu, nơi anh đã đi qua hàng ngàn lần—cô bỗng nhiên xuất hiện.

Giây phút đó, mặt trời chói chang độc ác dường như cũng không còn đáng ghét nữa.

Đêm hôm ấy, giấc mơ không còn thuần khiết.

Càng ngày càng gần gũi, cảnh trong mơ càng trở nên sai trái.

Anh đã cố chống lại những ý nghĩ không trong sạch về cô.

Nhưng lần nào cũng vô ích.

Cuối cùng, anh vẫn cam chịu trước khát khao nguyên thủy trong thân xác mình.

Còn giấc mơ đêm nay, thật đến mức khó tin.

Mũi Văn Dã quấn lấy mùi hương thanh thanh ngọt ngào của hoa cỏ.

Dưới lòng bàn tay anh, cổ tay cô mềm mại rõ ràng.

Hơi thở cô phả trên mặt anh, nhẹ như cánh bướm khẽ lướt qua, mang theo cảm giác ngưa ngứa tê dại.

Từ cơn sốc thoáng qua hoàn hồn lại,

Lâm Diểu nhận ra tư thế giữa hai người lúc này quá đỗi mờ ám.

Tựa như chính cô nhào vào lòng anh.

Dưới váy ngủ, bắp chân trần của cô chạm vào cơ bắp rắn chắc trên đùi thiếu niên.

Cảm giác lạ lẫm khiến cô vô cùng không thoải mái.

Rõ ràng là đêm xuân, thế nhưng trong phòng lại nóng hơn cả những ngày hè oi bức, khiến người ta có cảm giác bức bối đến nghẹt thở.

Lâm Diểu khẽ động, vừa định chống người dậy thì—

Đôi môi nóng bỏng, phảng phất hơi men của Văn Dã áp xuống.

Cô kinh ngạc đến mức mắt trừng lớn, cả người cứng đờ, tim cũng như ngừng đập.

Giữa khe môi, một cảm giác ấm nóng ẩm ướt truyền đến.

Lâm Diểu hoảng hốt đến mức vội mím chặt môi, luống cuống giơ tay đẩy anh ra.

Văn Dã cảm nhận được sự kháng cự của cô gái nhỏ.

Dù đây chỉ là một giấc mơ do chính anh tạo ra, anh cũng không thể ép buộc cô, dù chỉ là trong mơ.

Anh thả lỏng cổ tay trắng mịn trong tay mình, để mặc cô nàng lúng túng bò dậy, cuống quýt chạy đi.

Rời khỏi giấc mơ của anh.

Lâm Diểu chạy một mạch về phòng mình.

Khi ngã xuống giường, mặt cô đã đỏ rực, tim thì đập điên cuồng, cả người rối bời.

Cô biết người say thường mất kiểm soát, có thể làm ra những chuyện hồ đồ.

Nhưng sao anh có thể hôn cô được chứ?!

Còn... còn đưa cả lưỡi vào!

Thế nếu tối nay người anh gặp không phải cô, mà là một cô gái khác, anh cũng sẽ hồ đồ mà hôn bừa sao?!

Lâm Diểu vừa xấu hổ muốn chết, lại vừa giận đến mức đá loạn xạ trong chăn.

Đáng ghét! Anh ta thật quá đáng!

Sáng hôm sau, Văn Dã tỉnh dậy, đầu óc váng vất, hai bên thái dương thì đau âm ỉ.

Những chuyện tối qua vẫn có thể mơ hồ nhớ lại, đặc biệt là giấc mơ đó—

Anh nắm lấy cổ tay cô gái nhỏ, kéo cô lên người mình.

Còn hôn một cái.

Nhưng hình như vì cô trong mơ không tình nguyện, nên anh không có tùy tiện làm bậy như mọi lần.

Văn Dã giơ tay chạm vào môi mình, vẫn còn vương chút dư vị của cảm giác chân thực quá mức đêm qua.

Anh vừa nghiêng đầu, đập vào mắt là một bát canh giải rượu để trên tủ đầu giường.

Đã nguội lạnh, chưa hề động đến.

Tim Văn Dã bỗng chốc đập thình thịch.

Điều này chứng tỏ Lâm Diểu thực sự đã vào phòng anh tối qua.

Thế thì... liệu anh có nói linh tinh gì không?

Quan trọng hơn, những hành động lỗ m.ãng trong giấc mơ đó...

Chẳng lẽ không chỉ là mơ?!

Đệt!

Ý nghĩ này vừa lóe lên, cả người Văn Dã run lên, đầu cũng đau như sắp nổ tung, mắt thì giật liên hồi.

Chết tiệt! Tối qua tự dưng uống rượu làm gì không biết!

Anh vớ lấy bát canh giải rượu cô nấu, mấy ngụm uống cạn sạch.

Sau đó, mò tay dưới gối lấy điện thoại, bật nguồn lên sạc pin.

Trên màn hình, một biểu tượng chú chim cánh cụt nhỏ nhảy ra.

Lần đầu tiên trong đời, Văn Dã cảm thấy tim như nhảy lên tận cổ họng, lòng bàn tay cũng mẹ nó đổ đầy mồ hôi.

Cắn răng bấm vào tin nhắn, nhưng người gửi không phải Lâm Diểu, mà là một lời mời kết bạn.

Chú thích là Chương Đồng.

Cô ta gõ một tràng dài, bảo rằng tối qua ở KTV trông thấy anh, muốn làm quen.

Mỗi câu đều đính kèm icon nháy mắt dễ thương.

Văn Dã chẳng có tâm trạng xem, thoát ra ngay lập tức.

Mở khung chat có avatar chú mèo Garfield, nhíu mày gõ chữ rồi lại xóa, gõ xóa, gõ xóa—

Lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng bực bội ném điện thoại đi.

Thôi vậy.

Giờ này cô nhóc vẫn còn đang học trên lớp, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của cô ấy.

Buổi tối tan học, Lâm Diểu về nhà.

Chưa đến chín giờ, mở cửa ra, phát hiện đèn trong phòng khách vẫn sáng.

Cô nhìn qua—

Văn Dã dựa lười biếng vào ghế sô pha, chơi điện thoại.

Ngày thường buổi tối anh đều ở tiệm xăm, hôm nay hiếm khi về sớm như thế, cô nghĩ có lẽ do không có khách đặt lịch.

Rồi lại chợt nhớ đến chuyện tối qua.

Khuôn mặt vốn vừa mới hạ nhiệt, phút chốc lại nóng bừng.

Cô bặm môi, cúi xuống đổi dép lê.

Văn Dã đứng ngồi không yên cả ngày trời.

Cảm giác như có một lưỡi dao kề sát cổ, quyết định sống chết của anh.

Cuối cùng, nghe thấy tiếng cửa mở, anh cố nén sự sốt ruột, giả vờ chăm chú chơi điện thoại.

Để trông tự nhiên hơn, anh đổi tư thế ngồi mấy lần.

Mắt thì dán vào màn hình, tay bấm loạn xạ, nhưng khóe mắt thì liếc chằm chằm về phía cửa ra vào.

Chờ cô đi đến gần, thiếu niên khẽ hắng giọng:

"Bát canh giải rượu em nấu, sáng nay anh dậy uống rồi. Mùi vị không tệ."

Nói xong, hơi nâng mí mắt, nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trước mặt.

Trong lòng căng thẳng đến chết đi được, nhưng bên ngoài vẫn cố làm ra vẻ điềm nhiên, giọng nói có vẻ thờ ơ, như thể chỉ tiện miệng nhắc đến:

"Anh uống nhiều quá, hôm qua... có làm loạn gì không?"

Suốt quãng đường về nhà, Lâm Diểu vẫn còn lo lắng, nếu Văn Dã nhớ ra chuyện tối qua, nhất là còn nhớ đoạn anh hôn cô—thì phải làm sao đây?

Nghe thấy câu hỏi của anh, cô đoán chắc anh không nhớ gì cả.

Thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lập tức đổi sang vẻ chân thành nhất:

"Không đâu, tối qua anh ngủ say lắm, gọi kiểu gì cũng không dậy được."

Khoảnh khắc vừa dứt lời, một lớp mồ hôi lạnh bỗng túa ra sau lưng Văn Dã.

Chờ cô nói xong, dây thần kinh căng như dây đàn suốt cả ngày trời của anh, rốt cuộc cũng thả lỏng xuống.

Cảm giác như thoát khỏi tội chết, được miễn xá bất ngờ—

A di đà Phật!

Lão thiên gia phù hộ!

May mà... thật sự chỉ là một giấc mơ!

Anh đứng lên, bước về phía bếp:

"Tối nay ăn hoành thánh hay bánh trôi nước?"

"Em ăn bánh kẹp trứng trong giờ tự học buổi tối rồi."

"Chút xíu đó thì sao mà no? Em ăn ít mấy thứ đó thôi, không nửa đêm lại đói. Anh chưa ăn, tiện thể nấu luôn."

"Vậy em ăn tám cái hoành thánh nhé."

Lâm Diểu đặt cặp lên sô pha, đi theo anh vào bếp, có chút không hài lòng, bĩu môi lầm bầm:

"Sau này anh có thể đừng uống nhiều rượu như vậy nữa được không?"

Tránh cho lại như tối qua, say rồi thì lơ mơ đi hôn người khác.

Văn Dã cả ngày hôm nay đã bị chính mình dằn vặt đến thần kinh suy nhược, sớm đã rút ra bài học xương máu, khẽ cười khẽ:

"Cả đời này anh sẽ không bao giờ uống nhiều như vậy nữa."

Lâm Diểu hài lòng rồi.

Nhưng nhớ đến mùi nước hoa trên người anh tối qua, lông mày lại khẽ cau lại.

"Anh..."

Mới mở miệng, cô lại không biết nên tiếp tục thế nào.

Văn Dã đổ luôn hơn hai mươi cái hoành thánh còn lại trong túi vào nồi nước sôi, quay đầu lại đã thấy khuôn mặt cô gái nhỏ nhíu lại, trông rối rắm đến mức như sắp xoắn thành một cục.

Anh bật cười, hỏi:

"Sao vậy?"

"Thì... ừm... cái đó..."

Lâm Diểu ấp úng, cuối cùng cố lấy hết can đảm hỏi:

"Anh có từng nghĩ đến chuyện... có bạn gái chưa?"

Văn Dã khựng lại một chút, hoàn toàn không kịp phản ứng, tại sao cô lại đột nhiên hỏi vấn đề này?

Lâm Diểu vì muốn che giấu sự chột dạ của mình, mặc dù bản thân cũng không hiểu sao lại thấy chột dạ, nên vội vàng nói luôn một tràng:

"Bạn anh nghỉ đông còn có bạn gái đó thôi, ngày nào cũng khoe ân ái trên trang cá nhân!"

"Còn một người bạn khác của anh nữa, suốt ngày chia sẻ cá Koi cầu thoát ế kìa."

"Anh cũng bằng tuổi bọn họ mà, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện có bạn gái sao?"

Người đầu tiên mà cô nhắc đến là Lộ Vũ An, người thứ hai là Bành Nhất Phàm.

Còn về những bài đăng trên trang cá nhân mà cô nói, Văn Dã vốn không thích lướt không gian mạng, thật sự cũng chưa từng để ý.

"Không muốn yêu đương."

Anh trả lời ngay không chút nghĩ ngợi, vừa nói vừa lấy điện thoại ra mở không gian cá nhân:

"Có bạn gái thì phải dành thời gian bên cạnh, nếu cô ấy giận lại còn phải dỗ."

"Em thấy anh giống kiểu người có kiên nhẫn vậy sao?"

Lâm Diểu suýt nữa đã gật đầu, muốn nói "Có mà!", anh đối với cô—một người chẳng có chút quan hệ máu mủ gì, còn tốt đến thế, tỉ mỉ lại chu đáo.

Nhưng lời ra đến môi, lại bị cô nuốt trở lại, khóe môi không kiềm được mà nhẹ cong lên một chút.

Văn Dã vừa mở không gian cá nhân ra xem, lướt chưa được mấy bài đã toàn là Lộ Vũ An và bạn gái của cậu ta, đủ kiểu ảnh chụp mặt kề mặt, tay tạo hình trái tim, khoe tình cảm đủ đường.

Ngay sau đó chính là Bành Nhất Phàm, cái gì mà "Chia sẻ bài đăng này, đảm bảo một tuần thoát ế!", rồi lại "Tín nam nguyện ăn chay một tháng, chỉ mong sớm ngày thoát kiếp độc thân."

Cái quái gì thế này?

Không thể đăng mấy bài tích cực, ý nghĩa hơn một chút à?

Văn Dã nhìn mà khó chịu nhíu mày, rồi đưa tay về phía cô:

"Đưa điện thoại em đây."

Lâm Diểu sững người một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn móc điện thoại từ túi áo ra đưa cho anh.

Văn Dã cầm điện thoại của cô, mở Q.Q, lần lượt tìm Lộ Vũ An và Bành Nhất Phàm, vào phần động thái, chọn "Không xem động thái của người này."

"Hai tên đó suốt ngày chỉ đăng mấy thứ yêu đương nhăng nhít, em thì sắp thi đại học rồi. Thời điểm quan trọng, đừng để bị ảnh hưởng."

Anh làm bộ anh trai nghiêm túc, mặt mày tỏ vẻ đứng đắn răn dạy.

"Ồ."

Lâm Diểu chẳng phản đối chút nào, ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời đến không chịu được.

Văn Dã rất hài lòng, liền đuổi cô ra ngoài:

"Được rồi, học cả ngày rồi không thấy mệt hả? Đừng đứng đây nữa, ra sô pha nghỉ ngơi đi."

"Chờ anh nấu xong sẽ bưng ra ngoài."

Kỳ thi đại học diễn ra đúng vào hai ngày nóng nhất trong năm, nhiệt độ gần bốn mươi độ, đối với học sinh lớp 12 hay phụ huynh, đây đều là hai ngày vô cùng quan trọng.

Có nhà bố đưa đi thi, mẹ ở nhà chuẩn bị cơm nước tươm tất, cũng có nhà thì ngược lại.

Văn Dã thì vừa làm bố, vừa làm mẹ, buổi sáng trước tiên đưa cô đến điểm thi, sau đó về nhà nấu cơm, tính toán thời gian để đến đón cô ngay lúc thi xong môn Ngữ văn buổi sáng.

Buổi trưa, Lâm Diểu ăn xong rồi đi ngủ.

Văn Dã ngồi ở phòng khách dưới tầng, vừa vẽ bản thiết kế vừa đặt ba cái báo thức, dù vậy vẫn không yên tâm, cứ cách một lúc lại mở khóa điện thoại xem giờ.

Buổi trưa, mặt trời gay gắt, chiếu xuống làm mọi thứ nóng bức đến khó chịu.

Nhưng trẻ con thì không biết nóng, vẫn chạy nhảy khắp nơi, chơi trốn tìm, la hét ầm ĩ.

Văn Dã cau mày.

Buổi chiều thi Toán, nếu không nghỉ ngơi đủ, không tập trung được thì xong đời.

Anh sải vài bước định đi ra đuổi người, nhưng nhìn thấy ngoài đó chỉ toàn mấy đứa nhóc con tầm năm, sáu tuổi, bèn kìm lại cơn nóng nảy, xoay người cầm lấy một nắm sô-cô-la mà cô gái nhỏ nhà anh thích ăn.

Mở cửa, đi thẳng tới chỗ bọn trẻ đang mồ hôi nhễ nhại, chơi đùa điên cuồng.

Thiếu niên mặt mày sắc nét, đường xương hàm lạnh lùng, vốn mang vẻ hơi lạnh nhạt, trong mắt lũ trẻ con, chính là đáng sợ.

Ngay cả tên mập to gan nhất trong đám cũng len lén nhìn anh đầy sợ hãi.

Văn Dã cố gắng hạ giọng, nói năng nhẹ nhàng, dùng thái độ thương lượng:

"Em gái anh sắp thi đại học, hai hôm nay cần nghỉ ngơi, các em đừng chơi ở đây nữa, ồn quá sẽ ảnh hưởng đến chị ấy."

Sau đó, dùng "vũ khí bí mật" dụ dỗ:

"Các em ra chỗ khác chơi đi, nè, chỗ sô-cô-la này cho các em hết."

Dù giọng nói có ôn hòa đến mấy, bọn nhóc vẫn còn e dè sợ sệt, nhưng vì chỗ sô-cô-la trong tay anh, cả đám liếc nhau một cái, rồi nhanh tay nhanh chân mỗi đứa vơ lấy mấy cái, chạy biến đi thật xa.

Xung quanh tức thì yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng ù ù của chiếc điều hòa cũ kỹ trên cửa sổ.

Môn thi cuối cùng là tiếng Anh.

Mặt trời vẫn gay gắt như thiêu đốt.

Phụ huynh tụ tập dưới bóng cây, tay phe phẩy quạt giấy in đầy quảng cáo rẻ tiền, vừa quạt mát, vừa trò chuyện về kinh nghiệm nuôi dạy con cái.

Trong đám người, mấy bà mẹ có con gái trò chuyện sôi nổi nhất.

"Nuôi con gái thì phải nuôi cho đầy đủ, không thì lên đại học, chỉ cần mấy câu ngọt ngào với chút quà nhỏ là bị con trai lừa ngay!"

"Đúng đúng! Còn phải dạy sớm về chuyện nam nữ nữa! Nhà hàng xóm của tôi có đứa con gái, vào đại học yêu ngay một gã ngoài xã hội, bố mẹ cũng chẳng để ý, kết quả thì sao? Có bầu! Mà gã kia biến mất không thấy tăm hơi! Nghĩ mà thấy khổ thân con bé!"

"Còn nữa, sau này tuyệt đối không cho con gái yêu mấy đứa con trai kiểu "mẹ bảo sao nghe vậy". Dù có giỏi giang cỡ nào cũng không được!"

"Đúng rồi! Cháu gái tôi lấy đúng loại đó đấy! Ngày nào cũng nói 'Mẹ anh vất vả thế nào', rồi vừa sinh con gái đầu xong đã bị ép đẻ tiếp đứa thứ hai! Không cho sinh mổ bắt buộc phải sinh thường! Suýt chút nữa thì không qua khỏi!"

Người phụ nữ tóc xoăn dài đang cảm thán thở dài, bỗng phát hiện không biết từ khi nào, bên cạnh nhóm họ đã có một chàng trai cao gầy đứng đó.

Gương mặt sắc nét, mí mắt rũ xuống, giữa mi mắt có một nếp gấp hằn sâu, lắng nghe chăm chú hơn bất cứ ai.

Bà ấy ngạc nhiên hỏi:

"Chàng trai này, cháu cũng hứng thú với chủ đề này sao?"

Văn Dã sắc mặt lạnh nhạt, bình tĩnh đáp:

"Cháu có một đứa em gái, sắp lên đại học rồi, cháu cũng muốn học trước một chút."

Người phụ nữ ngỡ ngàng, rồi cảm thán đầy khen ngợi:

"Bây giờ kiếm được người anh trai có trách nhiệm như cháu không dễ đâu!"

Văn Dã không trả lời, cũng không vì lời khen này mà có biểu hiện vui vẻ gì.

Văn Dã còn chưa kịp lo xong chuyện cô nhóc thi có tốt không, có đỗ vào trường đại học mong muốn hay không, thì trong đầu đã bắt đầu lo tiếp: Sau này lên đại học, lỡ bị đám đàn ông xấu lừa gạt thì sao?

Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, đến lúc đó, đám con trai không phải sẽ như bướm đêm thấy lửa, vẫy cánh ào ào vây lấy cô à?

Chỉ cần nghĩ đến những chuyện xấu đã xảy ra với bao cô gái khác, nếu bất cứ chuyện nào trong số đó xảy ra với em gái mình, thì thằng khốn đó chắc chắn sống không yên với anh!

Dingggg...

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc bài thi vang lên.

Lâm Diểu đứng dậy, chờ giáo viên đến thu bài và phiếu trả lời, sau đó thu dọn cặp sách, theo dòng người nườm nượp đi xuống cầu thang, rời khỏi cổng trường.

Tinh thần tập trung cao độ suốt hai ngày, giờ phút này, khi kỳ thi kết thúc, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, lại có gì đó trống rỗng không nói thành lời.

Trước cổng trường, nhiều bậc phụ huynh chen chúc đứng chờ, những gương mặt xa lạ nhưng tràn đầy mong đợi.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cánh tay giơ lên của chàng trai, cùng nụ cười nhếch nhẹ nơi khóe môi, cảm giác trống rỗng trong lòng cô lập tức được lấp đầy.

Lâm Diểu lập tức chạy nhanh đến, chiếc cặp sách đung đưa sau lưng theo từng bước chân.

Văn Dã dùng những ngón tay thon dài của mình móc lấy ly trà sữa, xuyên sẵn ống hút, đưa đến trước mặt cô.

Ly trà sữa mới mua, trên thành vẫn còn đọng những giọt nước mát lạnh.

Trong khi bản thân anh lại nóng hầm hập, chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi, sống mũi, cổ, trán lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ li ti.

Hình ảnh trưa hôm qua bất chợt ùa về trong tâm trí Lâm Diểu.

Khi đó, cô vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, mơ màng nghe thấy tiếng đám trẻ con chơi đùa dưới lầu, cũng nghe thấy giọng anh đi ra ngăn cản.

Chóp mũi cô bỗng cay xè, trong lòng cảm động đan xen những cảm xúc khác, như thể vừa mở một lon nước có gas, vô số bong bóng nhỏ sôi trào dâng lên.

Kết quả là, cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, cô đâm sầm vào lòng anh, vòng tay ôm chặt lấy anh.

Văn Dã vẫn còn đang giơ tay đưa trà sữa cho cô, động tác cứng đờ giữa không trung.

Hành động đột ngột của cô làm anh hoảng loạn, phản ứng đầu tiên chính là cô có phải thi không tốt hay không. Nhưng tiếng Anh vốn là môn cô giỏi nhất, hay là gặp phải chuyện gì bất trắc?

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Văn Dã đã nghĩ đến hàng trăm khả năng.

Anh lo đến mức tim thắt lại, cánh tay còn lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tay anh nhẹ vỗ lưng cô từng chút một, giọng nói ấm áp xen chút dè dặt:

"Sao thế? Thi không tốt hay gặp chuyện gì à?"

"Không có, thi rất tốt mà."

Lâm Diểu ngẩng mặt ra khỏi lòng anh, đôi mắt long lanh một tầng nước, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, còn mang theo chút nghèn nghẹn trong mũi.

"Em chỉ là... chỉ là cảm thấy, anh là người anh trai tuyệt nhất trên đời."

Bình Luận (0)
Comment