Cháy Bỏng - Khước Nha

Chương 35

Văn Dã chặn một chiếc taxi ngay trước nhà ga. Anh không lái xe đến, bởi với tâm trạng rối bời như vừa rồi, có lẽ anh chỉ biết đạp ga hết cỡ mà lao đi mất.

Anh mở cửa sau, túm lấy cô gái nhỏ trên vai rồi nhét thẳng vào trong, sau đó đặt hành lý vào cốp. Mặc kệ cơn mưa tầm tã, anh cúi người lục hành lý lấy ra một chiếc áo khoác.

Ngay sau đó, anh cũng chui vào ghế sau.

"Rầm!"

Cửa xe bị đóng mạnh một cái, chiếc áo khoác trên tay bị ném sang người Lâm Diểu, giọng nói lạnh lùng:

"Mặc vào."

Từ lúc ra khỏi ga đến khi ngồi vào taxi, Lâm Diểu cũng bị dính chút nước mưa. Cô mím môi, im lặng đón lấy chiếc áo, rồi chui hai cánh tay gầy guộc, nổi đầy da gà, vào trong.

Văn Dã nói địa chỉ cho tài xế, lại bảo ông ta tắt điều hòa, rồi giữ im lặng, không nói thêm lời nào.

Bầu không khí trong xe nặng nề, u ám.

Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, thấy hai người bọn họ ngồi cách nhau cả một khoảng, đủ để chen thêm một người. Cô gái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chàng trai thì mặt lạnh như tiền, mắt dán chặt vào phía trước, chẳng thèm liếc cô lấy một lần.

Nhìn cái dáng vẻ này, ngoài một đôi tình nhân đang cãi nhau thì còn có thể là gì nữa?

Tài xế là người nhiệt tình, bèn định lên tiếng hòa giải giúp.

"Yêu nhau thì làm sao tránh khỏi cãi vã chứ? Đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa mà. Hai đứa nhường nhau một chút là mọi chuyện qua ngay thôi. Cậu xem bạn gái cậu kìa, mặt mày xanh xao, chắc là đang bệnh đấy. Cậu cũng nên chiều chuộng cô ấy nhiều hơn, cái gì cũng nên nhường cô ấy một chút..."

Văn Dã vốn đã bực bội sẵn, giờ nghe vậy càng thêm khó chịu. Giọng anh trầm lạnh, ngắt lời không chút khách khí:

"Ông hiểu rõ tình huống không mà nói nhảm vậy? Câm miệng."

Tài xế: "..."

Cậu dữ thế, bảo sao bạn gái chẳng thèm để ý!

Lúc xe đến con hẻm nhỏ, cơn mưa lớn đã tạnh. Mặt đất lầy lội, đầy những vũng nước đọng. Văn Dã mở cốp xe, xách hành lý ra, vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng, không chút cảm xúc.

"Tự đi vào hay muốn anh vác em vào?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu tùy ý nhưng lại mang theo chút uy hiếp.

Lâm Diểu: "..."

Cô lặng lẽ nhấc chân bước lên trước, đi thẳng đến trước cửa nhà, nhưng lại phải ngượng ngùng đứng đợi Văn Dã—vì trước khi rời đi, cô đã để chìa khóa lại.

Văn Dã mở cửa, kéo vali lên phòng cô, giọng nói nhàn nhạt, không cho phép từ chối:

"Đi tắm nước nóng trước, sấy khô tóc. Một tiếng sau anh đến nói chuyện với em."

Dứt lời, anh xoay người rời đi, cũng vào phòng tắm gội rửa. Chưa đầy mười phút, anh đã sấy khô tóc xong, lại đi ra cửa nhặt đôi giày trắng nhỏ của cô, bị dính đầy bùn đất, mang đi rửa sạch.

Lâm Diểu ngồi trước bàn, cầm máy sấy hong tóc. Vừa sấy gần khô, bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa.

Cô bước ra mở cửa, thấy thiếu niên đứng đó, mặc áo thun rộng rãi cùng quần thể thao. Đôi tay thon dài, xương khớp rõ ràng, đang cầm một chiếc cốc thủy tinh.

Bên trong là chất lỏng màu nâu, hơi nóng lượn lờ tỏa ra, mờ mịt trong không khí.

Trong không khí thoang thoảng mùi vị hơi đắng của thuốc cảm bản lam căn.

Văn Dã đưa chiếc cốc thủy tinh cho cô. Đợi cô nhận lấy, anh bước vào phòng, co chân ngồi xuống chiếc ghế trước bàn.

Lâm Diểu chỉ có thể ngồi bên mép giường. Cô ngửa đầu, cố nhịn vị đắng của thuốc, uống một hơi cạn sạch. Vừa đặt cốc xuống bàn, Văn Dã liền lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa, nhét vào tay cô.

Cô ngước mắt, nhìn về phía thiếu niên đang ngồi trên ghế.

Đôi mắt anh rũ xuống, khóe môi mím thành một đường thẳng, vẫn còn tức giận, thậm chí còn chưa nguôi cơn giận. Nhưng dù vậy, anh vẫn nhớ cô sợ đắng, vẫn nhớ chuẩn bị một viên kẹo cho cô sau khi uống thuốc.

Sống mũi Lâm Diểu cay xè, trái tim đau nhói như bị kim châm.

Tại sao cô lại mắc phải căn bệnh như một cái hố không đáy, không ngừng nuốt chửng tiền bạc? Tại sao dù cô đã như thế này, anh vẫn kiên trì lo cho cô, vẫn đối xử tốt với cô như vậy?

Bây giờ, làm trong tiệm xăm, mỗi tháng anh có thể kiếm hơn mười ngàn. Chỉ cần giống như cha mẹ ruột hay cha mẹ nuôi của cô, vứt bỏ cô như một gánh nặng, anh hoàn toàn có thể sống thoải mái, nhẹ nhàng.

Văn Dã thực sự đã bị chuyện cô bỏ đi mà không nói một lời làm cho tức điên. Trước khi gõ cửa, anh còn cố tình giữ vẻ mặt lạnh lùng, duy trì đến tận bây giờ.

Ban đầu, anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần để dạy dỗ cô một trận.

Nhưng bây giờ, nhìn cô cắn môi, vành mắt hoe đỏ, vừa như muốn khóc vừa cố nhịn, lòng anh bỗng mềm nhũn trong một khoảnh khắc.

"Còn chưa nói em đâu, khóc cái gì?"

Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt Văn Dã dịu lại, anh lấy viên kẹo sữa từ bàn tay nhỏ đang nắm chặt của cô, xé lớp vỏ rồi trực tiếp nhét vào miệng cô.

"Chuyện gì đây? Cứ thế mà bỏ đi, còn để lại cho anh cái mẩu giấy rách nát vớ vẩn. Chán làm cô nàng ngoan ngoãn rồi hả? Có phải xem phim nhiều quá, muốn thử làm thiếu nữ nổi loạn một lần cho biết cảm giác không?"

Anh cố ý đùa, dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói, khiến Lâm Diểu đỏ bừng hai má.

Cô hít hít mũi, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: "Mỗi lần hóa trị hơn hai ngàn, chụp PET cứ cách một thời gian lại phải làm, mỗi lần cũng năm ngàn, còn bao nhiêu loại thuốc phải uống hàng ngày. Từ lúc em phát bệnh đến giờ, chưa đầy nửa năm, anh đã tính xem mình tiêu hết bao nhiêu tiền vì em chưa?"

Văn Dã nhìn gương mặt nhỏ nghiêm túc của cô, tức đến bật cười: "Đây có phải tiền ăn chơi đàn đúm gì đâu, là tiền chữa bệnh. Tiền hết thì có thể kiếm lại, nhưng mạng chỉ có một. Chỉ vì sợ tốn tiền mà không chữa nữa?"

"Em là sinh viên đại học, được ăn học đàng hoàng mà suy nghĩ lại thấp kém thế à? Coi tiền quan trọng hơn mạng sống? Với lại, anh nói rồi, anh có tiền bảo hiểm trong tài khoản ngân hàng."

Lâm Diểu nhìn anh chằm chằm, không chịu bỏ qua: "Vậy là ngân hàng nào? Sáng mai em đi cùng anh kiểm tra xem trong tài khoản còn bao nhiêu."

Văn Dã sững người, đang định tìm cách lấp li.ếm cho qua chuyện, thì giọng cô run run vang lên, mang theo chút nghẹn ngào:

"Buổi trưa hôm nay em có ghé qua tòa nhà Quảng Mậu... Em đã nhìn thấy anh rồi."

Lâm Diểu thở ra một hơi: "Anh đã làm quá nhiều vì em rồi, em không thể tiếp tục ích kỷ như vậy nữa, như một con châu chấu hay ma cà rồng, chỉ biết hút máu anh để sống, để anh phải mạo hiểm tính mạng kiếm tiền chữa bệnh cho em."

"Nói bậy bạ gì đấy!" Văn Dã lập tức quát lên, giọng đầy tức giận. Anh nhíu chặt mày, vẻ mặt rất khó chịu: "Châu chấu, ma cà rồng gì chứ, em có biết nói chuyện không đấy? Tất cả những gì anh làm đều là tự nguyện."

"Hơn nữa cũng không gọi là mạo hiểm tính mạng. Em đứng dưới nhìn lên thì thấy dây an toàn mỏng manh thật, nhưng thực ra nó chịu được cả mấy tấn trọng lượng. Chỉ cần tuân theo quy tắc an toàn thì sẽ không có chuyện gì xảy ra."

Lâm Diểu mím môi, không nói gì.

Văn Dã thở dài bất lực: "Em có biết những công việc làm việc trên cao như vậy, công ty đều mua bảo hiểm tai nạn cho nhân viên không? Ở mục người thụ hưởng, anh đã điền tên em. Có mấy lần khi bị treo lơ lửng trên không, anh đã nghĩ, nếu chẳng may anh rơi xuống, tiền bồi thường sẽ đủ để em dùng thuốc nhập khẩu, được điều trị tốt nhất."

Lâm Diểu nghe mà hoảng sợ đến mức trợn tròn mắt, lắp bắp: "Sao anh có thể có suy nghĩ đó chứ?!"

"Đừng sợ, chỉ là nghĩ vậy thôi, anh không làm thật đâu." Văn Dã vội trấn an: "Vì anh biết, nếu em cầm số tiền bồi thường đó, cho dù có khỏi bệnh cũng sẽ không thể sống yên ổn cả đời."

Anh nhìn đôi mắt ướt đẫm nước của cô, khóe môi cong lên, bật cười khẽ: "Hơn nữa, em vốn là một con mèo nhỏ hay khóc nhè, nếu anh thực sự xảy ra chuyện, em sẽ khóc đến mức nào đây? Đừng đến lúc đó khóc đến mù cả mắt thì khổ lắm đấy."

"Nhưng có một điều em phải hiểu, chỉ khi em sống, anh mới có thể sống tốt."

Văn Dã nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, giọng nói trầm thấp: "Anh đã một mình suốt bao năm trời, khó khăn lắm mới có một cô em gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện như em. Anh muốn mỗi tối khi về nhà đều có một ngọn đèn sáng chờ anh, cũng muốn khi trời mưa sẽ có người gọi điện hỏi anh có mang ô không. Cảm giác được người khác quan tâm như thế rất tốt, anh không muốn mất đi."

"Vì vậy, hứa với anh, sau này không được làm những chuyện như hôm nay nữa, được không?"

Lâm Diểu cắn chặt môi để không bật khóc, nghẹn ngào gật đầu.

Lúc này Văn Dã mới hài lòng, đứng dậy định đi nấu cơm. Nhưng anh lại sợ cô ở một mình trong phòng sẽ suy nghĩ lung tung, liền cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: "Đi thôi, xuống dưới giúp anh vo gạo nào."

Đợt hóa trị thứ hai có kết quả tốt, trong lòng cả hai đều dấy lên hy vọng. Nghe nói có một loại thuốc nhắm trúng đích* mới rất hiệu quả, Văn Dã quyết định đưa Lâm Diểu đến bệnh viện ung bướu tốt nhất ở Bắc Kinh để làm xét nghiệm gen.
(*Liệu pháp nhắm trúng đích (Targeted therapy) là liệu pháp điều trị ung thư bằng cách sử dụng các thuốc làm hạn chế sự tăng trưởng và lan tràn của bệnh ung thư, thường được áp dụng trên những bệnh nhân ung thư giai đoạn muộn, tiến triển và di căn xa mà các phương pháp điều trị tại chỗ như phẫu thuật, xạ trị không thể thực hiện được.)

Hai người đi tàu cao tốc mất năm, sáu tiếng, đến nơi thì trời đã tối.

Văn Dã bảo tài xế taxi tìm một nhà nghỉ nhỏ gần bệnh viện. Dù sao cũng là thủ đô đắt đỏ, chỗ ở khá cũ kỹ mà giá vẫn mấy trăm tệ một đêm.

Nhân viên lễ tân liếc nhìn họ, theo quy trình hỏi: "Hai người lấy mấy phòng?"

"Một phòng."

"Hai phòng."

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, lễ tân có chút kinh ngạc nhìn Lâm Diểu – người vừa lên tiếng chọn một phòng.

Bình thường, khách nữ luôn là người yêu cầu hai phòng, còn nam thì muốn một phòng rồi thề thốt đảm bảo mình sẽ không làm gì. Cuối cùng, nữ chính nửa đẩy nửa kéo cũng đồng ý.

Lần đầu tiên cô gặp một cô gái chủ động chọn một phòng như thế này.

Lễ tân và Văn Dã đồng thời nhìn Lâm Diểu. Cô hơi đỏ mặt nhưng vẫn kiên trì nói: "Chỉ... chỉ một phòng thôi."

Giá phòng đắt như vậy, mà cô với Văn Dã cũng không phải chưa từng ngủ chung. Trong bệnh viện trước đây, hai người cũng ở cùng một phòng bệnh đấy thôi.

"Khi trả phòng, nếu làm mất thẻ phòng sẽ bị phạt 50 tệ. Đồ trong ngăn kéo nếu đã sử dụng sẽ tính phí theo hộp, 31 tệ một hộp." Trong lúc làm thủ tục, nhân viên lễ tân nhắc nhở theo thường lệ.

Văn Dã nhận thẻ phòng rồi mở cửa.

Phòng rất nhỏ, một chiếc giường đôi đã chiếm gần hết diện tích. Có phòng vệ sinh riêng, anh đi vào xem thử, không biết do chưa kịp dọn dẹp hay vì lý do gì mà trên gạch men sứ còn có mấy sợi tóc dài, túi rác trong thùng cũng chưa đổ, trông khá bừa bộn.

"Em nghỉ ngơi một lát đi, để anh dọn dẹp phòng vệ sinh xong rồi em vào tắm."

Lâm Diểu lục hành lý, lấy quần áo ra thay, giấu đồ lót vào bộ đồ ngủ rồi đặt lên giường.

Nghĩ đến lời lễ tân nói về "đồ dùng mất phí", cô tò mò mở ngăn kéo ra xem thử.

Một hàng Durex hiện ra ngay trước mắt.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vàng đẩy mạnh ngăn kéo đóng lại, lúng túng không thôi.

Văn Dã cầm túi rác đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Em có thể vào tắm được rồi."

"Ồ, được."

Lâm Diểu ôm bộ đồ ngủ bước vào phòng tắm, mặt vẫn còn âm ấm.

Sau khi tắm xong, cô bước ra, nhìn thấy chăn gối đã được trải dưới sàn, liền ngạc nhiên hỏi:

"Anh định ngủ dưới đất à?"

Văn Dã khẽ nhướng mày, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

Lâm Diểu hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói:

"Ý em là... giường này cũng khá lớn, hai chúng ta ngủ chắc không sao đâu. Ngủ dưới sàn lạnh lắm, lại không thoải mái nữa."

Thời tiết ở Bắc Kinh lạnh hơn Bình Thành rất nhiều, nhiệt độ âm hơn mười độ. Dù trong phòng có lò sưởi nhưng vẫn chẳng ấm được bao nhiêu.

Anh đã vất vả chạy đôn chạy đáo vì bệnh tình của cô, sao có thể để cô ngủ thoải mái trên giường còn anh lại nằm co ro trên sàn cứng ngắc được?

Chỉ cần mỗi người nằm một bên, chắc cũng không có vấn đề gì đâu.

"Không được."

Văn Dã từ chối dứt khoát. Ở chung một phòng đã là giới hạn rồi, sao có thể ngủ chung một giường được? Con gái mà chẳng biết giữ khoảng cách nam nữ gì cả!

"Vậy nếu anh không lên giường ngủ, em cũng không ngủ nữa. Em sẽ ngồi đây cả đêm!"

Lâm Diểu bướng bỉnh ngồi xuống mép giường, phồng má lên.

Văn Dã nhíu mày: "Đừng làm loạn."

"Em không có làm loạn!"

Lâm Diểu ngẩng đầu nhìn anh, kiên định đối mặt, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Trong căn phòng nhiệt độ không cao, Lâm Diểu vừa tắm xong, nói xong liền hắt hơi một cái. Cô khẽ nhún nhún mũi, cố tình tỏ vẻ đáng thương, làm nũng:

"Nếu anh còn không lên giường ngủ, em cảm lạnh thật đấy."

Văn Dã thực sự sợ cô bị nhiễm lạnh. Cơ thể cô vốn đã yếu, làm sao chịu được thêm một trận cảm nữa?

Hết cách, anh đành ôm chăn đặt lên giường, nằm xuống mép ngoài, nghiêm chỉnh quay lưng về phía cô, không vượt qua ranh giới dù chỉ một chút.

Lâm Diểu cũng quay lưng về phía anh, hai người nằm đối diện hai bên, ít nhất như vậy không đến mức quá ngượng ngùng.

Nhưng cô nhắm mắt hồi lâu vẫn không ngủ được.

Một phần vì có người nằm bên cạnh, cô vẫn chưa quen.

Một phần khác vì... quá lạnh.

Chân cô dù đã rúc trong chăn rất lâu nhưng vẫn lạnh buốt.

Trong bóng tối, giọng nói trầm ấm của Văn Dã bất ngờ vang lên:

"Không ngủ được vì chân lạnh à?"

Lâm Diểu sững sờ, không ngờ anh có thể đoán trúng như vậy. Cô nhỏ giọng đáp:

"Ừm... chân hơi lạnh thật."

"Anh không nghĩ chu đáo, đáng lẽ nên mua cho em một túi chườm nóng." Văn Dã hơi tự trách.

Anh biết cô thuộc tạng người sợ lạnh, trước kia đã rất nhạy cảm với nhiệt độ thấp. Giờ cơ thể yếu hơn, hệ miễn dịch kém đi, lại càng không chịu được cái lạnh.

Anh cứ tưởng trong phòng có lò sưởi thì sẽ đủ ấm, không ngờ vẫn lạnh đến vậy.

Lâm Diểu định nói không sao, môi vừa mấp máy thì đã nghe thấy giọng anh vang lên lần nữa:

"Em đưa chân qua đây, anh ủ ấm cho."

Đầu tai cô bỗng chốc đỏ bừng. Do dự một chút, cuối cùng vẫn xoay người đối diện với anh, rụt rè đưa đôi chân lạnh buốt của mình ra khỏi chăn, chui vào trong chăn của anh.

Chỉ trong giây lát, một bàn tay thô ráp, ấm áp đã bao lấy chân cô, siết chặt, truyền hơi ấm một cách lặng lẽ.

Ngay cả trong bóng tối, Lâm Diểu cũng có thể cảm nhận được lớp chai mỏng nơi lòng bàn tay anh.

Ngoài cửa sổ, gió bắc rít gào, thổi qua khiến cửa kính rung lên bần bật.

Khả năng cách âm không tốt lắm, bên phòng cạnh còn vọng ra tiếng ti vi đang bật.

Nhưng căn phòng của họ lại yên tĩnh đến lạ thường.

Trong bóng tối, hai người lặng lẽ đối diện nhau, không nói gì, chỉ có hơi ấm từ lòng bàn tay anh không ngừng truyền sang cô.

Thật lâu sau, trái tim Lâm Diểu từ nhịp đập gấp gáp dần trở lại nhịp điệu bình thường, cuối cùng an nhiên chìm vào giấc ngủ.

Bàn tay lớn ủ ấm chân cô vẫn chưa buông ra.

Bình Luận (0)
Comment