Vì là lễ Thất Tịch, mới hơn bảy giờ, quán bar "Một Giờ Rưỡi" đã đông nghịt người.
Bầu không khí cũng sớm sôi động hẳn lên, tiếng nhạc vang dội, từng nhóm người đổ vào sàn nhảy. Văn Dã cùng hai bartender khác đứng trước quầy pha chế rượu.
Tiểu Thụy bước đến bưng rượu, vừa quay người liền ngạc nhiên hỏi: "Chị Tiểu Văn, chẳng phải hôm nay chị xin nghỉ để đi chơi lễ với bạn trai sao? Sao lại đến đây rồi?"
Một bartender khác thấy cô ăn diện xinh đẹp mà mặt mày lại đầy tức giận, bèn chớp mắt dò hỏi: "Cãi nhau với bạn trai à?"
"Hừ! Tôi vừa đăng nhập vào tài khoản game của hắn thì thấy ngày nào cũng ghép trận với một cô gái, miệng gọi 'em gái' ngọt xớt, thân thiết đến mức phát bực! Tôi tức quá liền chia tay ngay tại chỗ!"
Hà Văn xoay xoay người, có chút ngại ngùng nhưng lại mong chờ nhìn anh: "Anh Dã, vậy hôm nay đơn xin nghỉ của em có thể hủy không?"
Cô vẫn muốn nhận bao lì xì đỏ đêm nay, tình trường đã thất bại rồi, chẳng lẽ lại để ví tiền cũng tổn thương theo?
Văn Dã vẫn luôn dễ nói chuyện với nhân viên: "Được."
Hà Văn vui vẻ chen đến bên cạnh anh: "Anh Dã, anh đang pha loại rượu gì thế? Để em làm cho."
"Băng Đảo." Văn Dã đưa bình lắc trên tay cho cô, thấy nhân sự đã đủ, anh liền ngồi xuống một ghế trống cạnh quầy bar, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Sáng nay trước khi ra ngoài, Lâm Diểu đã nói với anh rằng buổi tối sẽ đi tụ tập với đồng nghiệp trong khoa.
Văn Dã mở khung chat của cô, định nhắn hỏi cô đi đâu, mấy giờ về.
Anh nheo mắt, nhìn dòng tin nhắn đã gõ sẵn, lại cảm thấy không ổn, nhíu mày bấm dấu "X" xóa hết.
Cô gái nhỏ không còn là cô sinh viên mới vào đại học chưa đủ tuổi trưởng thành nữa, bây giờ cô đã là một người lớn thực sự. Nếu anh hỏi kỹ quá, liệu cô có cảm thấy anh can thiệp quá mức vào đời tư của cô hay không?
Đến bố ruột cũng chẳng quản chặt đến thế, huống hồ gì anh chỉ là... anh trai trên danh nghĩa.
Lúc này, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, hiện ra một tin nhắn mới từ một cái tên quá đỗi quen thuộc:
Lâm Diểu:【Anh đang ở quán bar à?】
Lông mày Văn Dã giãn ra ngay lập tức:
Văn Dã:【Ừ, sao thế?】
Lâm Diểu:【Em và đồng nghiệp vừa ăn xong, họ muốn qua "Một Giờ Rưỡi" chơi, em hỏi xem anh có ở đó không.】
Văn Dã:【Mấy người? Anh để lại một phòng cho các em.】
Nhà hàng tụ tập và quán bar đều nằm trên cùng một con phố.
Nhóm đồng nghiệp vừa ăn xong ở quán tôm hùm cay nổi tiếng—quán mà nửa đêm vẫn có người xếp hàng—xong liền rủ nhau đi về phía quán bar "Một Giờ Rưỡi".
Khương Tư Duyệt cảm thấy Lâm Diểu vừa mới về nước, lại ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn chưa từng đến quán bar. Cô hào hứng giới thiệu:
"Để tôi nói cho cô nghe, Diểu Diểu, ông chủ quán bar mà chúng ta sắp đến ấy, đẹp trai cực kỳ luôn! Không hề thua kém mấy idol debut nhờ nhan sắc đâu."
Nói đến đây, cô bỗng nhớ ra gì đó, cau mày:
"Chỉ có điều tính cách lạnh lùng quá, lúc nào cũng trông như kiểu chảnh chọe ấy. Trước đây có một video anh ta biểu diễn pha chế rượu bằng một tay lan truyền rầm rộ trên mạng, cái mặt đó, đôi tay đó, còn cả đường gân xanh nổi lên trên cánh tay nữa, đúng chuẩn gu của một người bạn tôi. Cô ấy nằng nặc đòi tôi đi cùng đến quán bar này."
"Bạn tôi phải nói thật sự rất xinh, từ bé đến lớn toàn là hoa khôi trường thôi. Kết quả, cô ấy chạy đến xin WeChat của anh ta, anh ta nói không có. Xin QQ, anh ta bảo cũng không có. Rồi hỏi số điện thoại, anh ta lại bảo điện thoại hỏng rồi. Quan trọng là, vừa nói xong, điện thoại để trên quầy bar của anh ta liền đổ chuông ngay."
"Bạn tôi từ nhỏ đến giờ toàn được con trai vây quanh nâng niu, tính cách kiêu kỳ, lúc đó lại uống chút rượu nữa, tức quá liền xông lên chất vấn anh ta."
Khương Tư Duyệt hạ giọng, cố gắng bắt chước khẩu khí hung hăng của bạn mình lúc đó:
"Mắt anh mù à? Lão nương đây không xinh chắc? Từ nhỏ đến lớn người theo đuổi tôi nhiều không đếm xuể, có thể xếp thành một vòng quanh sân vận động rồi đấy! Anh chảnh cái quái gì mà chảnh?"
"Nói xong, ông chủ quán bar ngước mắt lên nhìn bạn tôi một cái. Cô đoán xem anh ta nói gì?"
Lâm Diểu lắc đầu, tò mò bị khơi dậy: "Nói gì cơ?"
"Anh ta nói mắt mình không mù, nhưng đã nhìn thấy thứ đẹp nhất rồi. Những người khác đẹp hay không, chẳng liên quan gì đến anh ta cả."
Khương Tư Duyệt tức tối kể lại: "Bạn tôi nghe xong tức đến mức suýt nổ phổi, Diểu Diểu, cô nói xem anh ta có quá đáng không?"
"..." Lâm Diểu phối hợp gật đầu, nhưng tim lại đập nhanh hơn một cách kỳ lạ.
Cả nhóm bước vào quán bar.
"Diểu Diểu, cô nhìn đi, cái người ngồi trong ghế băng bên cạnh quầy bar chính là ông chủ chảnh chọe đó." Khương Tư Duyệt lướt mắt tìm kiếm một vòng rồi ra hiệu cho Lâm Diểu nhìn theo.
Cô ấy vừa nói xong, đã thấy Văn Dã đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi thẳng về phía bọn họ.
Khương Tư Duyệt kinh hãi: "Đừng nói là anh ta có tai thần gió đấy nhé! Tôi mới nói ở ngoài quán bar mà anh ta cũng nghe được, giờ đến tính sổ với tôi à?"
Lâm Diểu: "Chắc là không."
Khương Tư Duyệt vừa thở phào một hơi, đã nghe thấy nửa câu sau của cô: "Chắc là đến tìm tôi."
Khương Tư Duyệt: "???!!!"
Trong lúc hai người nói chuyện, Văn Dã đã đi đến trước mặt, đầu tiên nhìn Lâm Diểu, sau đó đảo mắt qua nhóm đồng nghiệp đi cùng cô. Anh nhếch môi, rồi nói với cô: "Phòng riêng đã chuẩn bị xong, anh dẫn em qua đó."
Các đồng nghiệp khác đều tưởng rằng Lâm Diểu đã đặt phòng trước, nhưng Khương Tư Duyệt lại thấy kỳ lạ. Cô đi cùng Lâm Diểu suốt cả buổi mà hoàn toàn không nghe thấy cô ấy gọi điện đặt phòng.
Hơn nữa, ông chủ lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng xa cách này, từ khi nào mà giọng nói lại dịu dàng đến vậy, còn cười với bọn họ nữa chứ!
Càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Cho đến khi bước vào phòng riêng, cô nghe thấy Văn Dã nói: "Tối nay rượu thoải mái uống, tôi mời. Em gái tôi mới vào khoa, nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn."
Mọi người đều sững sờ, bất ngờ nhìn Lâm Diểu, rồi lại nhìn Văn Dã.
Hai người trông chẳng giống nhau chút nào. Một người thì ngoan ngoãn, người kia thì sắc nét, lạnh lùng, dù lúc này đang khách sáo nói chuyện bằng giọng điệu ôn hòa, nhưng cũng không che giấu được khí chất hoang dã, bất kham trên người.
Điểm chung duy nhất giữa họ, có lẽ chính là gương mặt đủ để bước chân vào giới giải trí mà không gặp bất cứ vấn đề gì.
Tô Viễn Châu là người hoàn hồn nhanh nhất. Anh ta lại có tính cách hòa đồng, lập tức bắt chuyện với Văn Dã. Biết được anh là chủ quán bar này, từ chối cũng không tiện, bèn nhiệt tình mời: "Vậy tối nay anh có bận gì không? Nếu không thì cùng bọn tôi chơi đi."
Văn Dã nhìn sang Lâm Diểu trước. Trong đôi mắt cô gái nhỏ đang chớp nhẹ lộ ra vài phần mong chờ. Dù gì cũng đều là đồng nghiệp, nhưng chơi trò chơi thua chắc chắn sẽ phải uống rượu, anh ở lại trông chừng sẽ yên tâm hơn.
"Được." Anh gật đầu.
Tô Viễn Châu cũng được coi là dân chơi bar lão luyện, liền đề xuất một trò chơi uống rượu nhiều người mà anh ta vừa mới thử gần đây: "Chúng ta chơi Titanic đi."
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang vào một két bia. Anh ta cầm lấy một chiếc cốc rỗng, rót vào nửa cốc bia, rồi đặt nắp chai vừa bật ra úp ngược vào trong.
"Lát nữa, chúng ta lần lượt rót thêm bia vào nắp chai đó. Ai khiến cái nắp này chìm xuống, y như con tàu Titanic, thì coi như thua. Người đó phải chấp nhận hình phạt: hoặc là làm theo thử thách của người tiếp theo trong trò Truth or Dare, hoặc là uống rượu—con gái uống bia, con trai uống Bomb shot*."
(*Bomb shot, depth charge, hoặc drop shot (ở Canada) là một loại cocktail pha trộn. Một loại đồ uống trong ly nhỏ (thường là ly shot) được thả vào một ly lớn hơn chứa một loại đồ uống khác. Loại cocktail này thường được uống càng nhanh càng tốt (uống cạn một hơi).)
So với mấy trò đoán xúc xắc nhàm chán, trò này vừa mới lạ vừa dễ chơi, khiến mọi người đều hào hứng.
Mấy nam đồng nghiệp nhanh chóng ghép hai chiếc bàn lại, rồi xếp ghế sô pha thành một vòng tròn.
Khương Tư Duyệt kéo tay Lâm Diểu, chu môi hỏi: "Diểu Diểu, sao cô không nói sớm với tôi anh ấy là anh trai cô hả?"
Cô nàng cứ thế buôn chuyện suốt dọc đường, nào là nói anh trai người ta trông thật kiêu căng lạnh lùng, giờ nghĩ lại đúng là xấu hổ muốn chết.
Lâm Diểu cũng thấy mình hơi có lỗi. Chủ yếu là mối quan hệ giữa cô và Văn Dã bây giờ, nói là anh em ruột thì cũng không hẳn đúng. Cô xin lỗi xong lại nghĩ ngợi, rồi nói thêm: "Trưởng khoa Đặng lấy mất cây bút phiên bản giới hạn của cô, để tôi tặng cô một hộp bút, cô đừng giận tôi nữa nhé?"
Khương Tư Duyệt lập tức được dỗ dành đến mức cười tít mắt.
Vu Vi còn nhớ tối qua Tô Viễn Châu đã gửi ảnh trong nhóm, liền nghi ngờ hỏi: "Bác sĩ Tô, cái anh bạn tinh anh du học, cao 1m85, vừa đẹp trai vừa giàu của cậu sao vẫn chưa tới vậy? Không phải cậu lấy đại một tấm ảnh trên mạng lừa bọn tôi đấy chứ?"
"Cậu ta bị hoãn chuyến bay, sắp đến rồi. Nếu tối nay cậu ta không tới, tôi uống hết số rượu còn lại trong phòng này." Tô Viễn Châu mạnh miệng tuyên bố, xắn tay áo lên, là người đầu tiên đổ rượu lên nắp chai.
Điểm thú vị của trò chơi này là nếu cố tình chơi xấu người khác bằng cách đổ thêm nhiều rượu vào nắp chai, rất có thể sẽ phản tác dụng, khiến nắp chìm ngay trên tay mình.
Một nam đồng nghiệp trước Vu Vi chính là ví dụ điển hình. Định chơi xấu người khác nhưng cuối cùng lại trở thành người chịu phạt.
Vu Vi không thể bỏ lỡ cơ hội trả đũa. Cô đảo mắt một vòng, tinh quái nói: "Chọn thử thách đi, mở ứng dụng xem video của anh ra, cho bọn tôi xem danh sách video đã lưu!"
Lâm Diểu cảm thấy hình phạt này cũng khá đơn giản. Danh sách lưu của cô toàn là mấy video mèo cún đáng yêu. Nhưng phản ứng của mọi người lại rất dữ dội.
"Haha, chiêu này quá độc ác rồi!"
"Đây đúng là muốn bác sĩ Trịnh của chúng ta mất mặt ngay tại chỗ luôn!"
Bác sĩ Trịnh, bình thường trông nhã nhặn nghiêm túc, liếc nhìn Lâm Diểu một cái. Ngày mai anh còn có ca sáng, nếu uống Bomb shot này xong rồi ngủ đến trưa thì chắc chắn không dậy nổi. Không còn cách nào khác, anh đành miễn cưỡng lấy điện thoại ra, mở mục yêu thích.
Mọi người đều xúm lại xem, rồi phá lên cười. Tô Viễn Châu không chừa chút thể diện nào mà trêu chọc: "Trịnh Dịch, bình thường cậu nghiêm túc lắm mà, hóa ra sở thích thầm kín lại là nữ hầu gái phong cách mèo à?"
Lâm Diểu không để ý rằng bác sĩ Trịnh lại liếc nhìn cô một cái, nhưng Văn Dã ngồi bên cạnh thì lại thấy rõ ràng.
Sắc mặt Văn Dã trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.
Xem mấy video nhạy cảm suốt ngày còn dám thích em gái anh à? Đừng nói là cửa, ngay cả cửa sổ anh cũng hàn kín cho xem!
Trò chơi tiếp tục. Đến lượt Văn Dã thì nắp chai trong cốc rượu gần như đã đầy, lung lay sắp chìm xuống bất cứ lúc nào.
Trò này chẳng hề làm khó được anh, ngay cả tay trái cũng đổ rất chuẩn. Nhưng sau anh là lượt của Lâm Diểu, cô gái nhỏ rõ ràng đã căng thẳng từ trước, mắt mở to không chớp, thậm chí còn nín thở.
Thế là Văn Dã cố tình "chơi gian", rót nhiều hơn một chút. Chiếc nắp chai cuối cùng cũng không chịu nổi, nghiêng xuống giống như tàu Titanic đâm vào băng sơn mà chìm hẳn.
Anh phải chấp nhận hình phạt: nói thật hoặc mạo hiểm.
"Bác sĩ Tiểu Lâm," Tô Viễn Châu cười híp mắt nói: "Em không thể vì anh ấy là anh trai mình mà xử phạt nhẹ được đâu, như thế là gian lận đấy."
Lâm Diểu vốn cũng có ý đó: "..."
Cô còn đang suy nghĩ thì cửa phòng bao bị đẩy ra. Mọi người theo phản xạ nhìn về phía đó, Tô Viễn Châu là người đầu tiên đứng dậy đón chào: "Cậu cuối cùng cũng đến rồi."
Tô Viễn Châu dẫn theo Trần Thụ Dư, người đến muộn, bước đến trước mặt mọi người, sau đó đắc ý nhướng mày với Vu Vi: "Một mét tám lăm chính hiệu, khuôn mặt đẹp trai y hệt trong ảnh của tôi, sao nào, tôi đâu có lừa cậu chứ?"
Các nữ bác sĩ và y tá trong phòng đều sáng mắt lên.
Trần Thụ Dư nở nụ cười ôn hòa, chào hỏi mọi người, sau đó quay sang nhìn Lâm Diểu, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: "Lâu rồi không gặp, Diểu Diểu."
Nhìn kiểu gì cũng thấy có gì đó mờ ám! Ánh mắt mọi người không ngừng di chuyển qua lại giữa Lâm Diểu và Trần Thụ Dư.
Tô Viễn Châu lần này phản ứng hơi chậm, có chút mơ hồ trước màn này của bạn thân: "Khoan đã, chuyện gì thế này? A Dư, cậu quen bác sĩ Tiểu Lâm của khoa bọn tôi à?"
Trần Thụ Dư cười nhẹ, gật đầu: "Bạn cùng lớp cấp ba, sau đó lại học chung ngành y ở Cambridge."
"Khỉ thật, thảo nào dạo này cậu rảnh rỗi vô cớ cứ kiếm chuyện nói chuyện với tôi, còn hỏi xem năm nay khoa có người mới vào không, hóa ra chẳng phải nhớ tôi gì cả!" Tô Viễn Châu bỗng vỡ lẽ, trên mặt lộ vẻ tổn thương sâu sắc.
Lời này vừa thốt ra, mọi người còn gì không hiểu nữa.
Mấy nam bác sĩ trước đó có ý với Lâm Diểu đều thất vọng, mặt mày ủ rũ. Nhìn ngoại hình, khí chất, học vấn của đối phương, thêm cả chiếc chìa khóa xe Bentley trong tay, so sánh nữa cũng chỉ càng thấy tự ti mà thôi.
Mấy nữ bác sĩ và y tá trước đó có chút để ý đến Trần Thụ Dư cũng đành tiếc nuối mà dập tắt suy nghĩ. Chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Diểu và Trần Thụ Dư càng thêm mập mờ, phải nói là trai tài gái sắc, đẹp đôi không gì sánh bằng.
Một nhân viên phục vụ bước vào, trên tay cầm khay trái cây và đồ ăn vặt, có chút bất ngờ: "Anh Dã, hóa ra anh ở đây à? Ông chủ Chu vừa gửi đến một lô rượu rum* và vodka, đang đợi anh qua thanh toán kìa."
(*Rum (hay còn gọi Rhum, Ron) là loại rượu mạnh được chưng cất từ nước ép mía (sugar cane) hoặc rỉ đường (molasses) đã lên men.)
Văn Dã thu lại ánh nhìn đang dừng trên người Trần Thụ Dư, cụp mắt nói với Lâm Diểu một câu: "Anh ra ngoài một lát."
Đứng dậy bước ra khỏi phòng, lúc khép cửa lại, anh lại liếc vào bên trong một cái—Trần Thụ Dư đã bước qua và ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ.
Trò chơi bị gián đoạn tiếp tục từ chỗ của Lâm Diểu. Qua mấy vòng vẫn chưa thấy Văn Dã quay lại, nhưng cô vẫn may mắn chưa để nắp chai chìm xuống. Đến một lượt nữa, cuối cùng Tô Viễn Châu cũng thua cuộc.
Phía sau anh ta là một cô y tá trẻ trung xinh đẹp, bình thường vẫn hay trêu đùa với anh, biết anh là kiểu người thoải mái, không câu nệ nên cũng chẳng vòng vo, nháy mắt một cái rồi hỏi một câu mang đầy sắc thái người lớn:
"Ai cũng biết bác sĩ Tô của chúng ta là 'hoàng tử hộp đêm' của khoa, vậy đã bao giờ xảy ra chuyện say rượu rồi làm loạn gì đó, kiểu 419* chưa?"
(*419: tình một đêm)
Tim Lâm Diểu đột nhiên khựng lại, ngón tay đang cầm nĩa nhựa định xiên miếng trái cây cũng khựng theo.
"Tất nhiên là không rồi." Tô Viễn Châu chẳng hề chột dạ, thậm chí còn rất nhiệt tình phổ cập kiến thức: "Đám con gái các cô đừng có tin vào mấy lời nói nhảm kiểu đàn ông say rượu mất kiểm soát nhé. Trong tình trạng hoàn toàn say mèm, mất ý thức, đàn ông căn bản chẳng thể nào có phản ứng nổi đâu."
Thấy họ vẫn còn tỏ vẻ hoài nghi, Tô Viễn Châu bổ sung: "Không tin thì cứ hỏi bác sĩ Chu đi."
Một nam bác sĩ khác cười cười, gật đầu xác nhận: "Đúng là như thế thật, bác sĩ Tô không nói dối đâu."
Trần Thụ Dư nhận thấy sắc mặt Lâm Diểu có gì đó không ổn, quan tâm hỏi cô: "Cậu sao vậy?"
"Mình... mình muốn đi vệ sinh một chút." Lâm Diểu ném chiếc nĩa nhựa trong tay vào thùng rác, đứng dậy rời khỏi phòng riêng.
Bên ngoài, các dãy ghế trong khu vực ghế băng gần như đã kín chỗ. Cô phóng tầm mắt quét qua một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Văn Dã đâu cả.
Vừa hay gặp một nhân viên phục vụ vừa đưa rượu cho khách xong, Lâm Diểu liền hỏi thăm: "Xin hỏi anh có biết ông chủ của các anh đi đâu rồi không?"
Tiểu Thụy vẫn nhớ cô rất rõ, vì không lâu trước đây cô từng đến quán một lần, ngay lập tức khiến anh Dã của bọn họ vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình. Khi đó, anh Dã còn nhờ cậu để ý, đừng để cô bị mấy kẻ không đứng đắn quấy rối.
"Anh Dã đang ở phòng nghỉ, để tôi dẫn cô qua đó." Tiểu Thụy tinh ý, nhiệt tình đi trước dẫn đường.
Tiếng ồn ào phía sau dần lắng xuống. Đến trước cửa phòng nghỉ, Lâm Diểu nghe thấy âm thanh từ trò chơi vọng ra bên trong, lớn đến mức có chút ầm ĩ.
Tiểu Thụy đẩy cửa ra, nhường đường cho cô bước vào.
Trong phòng nghỉ lúc này chỉ có một mình Văn Dã. Anh ngồi trên ghế, đôi chân dài duỗi thẳng phía trước, thân thể tựa vào tường, đầu và cổ hơi cúi thấp. Điện thoại đặt trên đùi, ngón tay trái di chuyển nhanh chóng trên màn hình thao tác.
Cô đã bước vào nhưng Văn Dã vẫn chưa nhận ra, dường như anh đang toàn tâm tập trung vào trò chơi. Thế nhưng, giọng nói của Bành Nhất Phàm vang lên rõ mồn một qua loa ngoài:
"A a a! Anh Dã, vừa rồi anh mất tập trung hả? Rõ ràng đối phương tấn công lộ liễu thế mà sao anh không né đi?!!!"
Hương thơm quen thuộc phảng phất nơi chóp mũi, động tác ngón tay của Văn Dã đột nhiên khựng lại. Anh ngẩng đầu lên, quả nhiên là cô.
Lâm Diểu chớp mắt một cái, lên tiếng hỏi: "Sao anh lại ngồi đây chơi game một mình, không vào phòng bao chơi cùng bọn họ à?"
Văn Dã thu lại cảm xúc, khóe môi vốn luôn căng thẳng khẽ nhếch lên: "Trò đó chẳng có gì hay ho cả."
Dù sao thì Trần Thụ Dư cũng có mặt, có cậu ta ở đó, chắc chắn sẽ không để cô chịu thiệt. Nếu anh tiếp tục ở lại thì chỉ thêm vướng víu mà thôi.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô, bật cười một tiếng rồi hỏi: "Tìm anh có chuyện gì sao?"
Lâm Diểu khẽ mím môi, nói: "Trò chơi lúc nãy, anh thua rồi, vẫn chưa nhận hình phạt đâu đấy."
Văn Dã nhận ra có điều gì đó khác thường. Cô không thể nào chỉ vì một trò chơi mà bám riết không tha tìm tới đây như vậy. Còn chưa kịp lên tiếng, cô đã nói tiếp: "Em muốn anh trả lời thật lòng."
Lâm Diểu lấy hết dũng khí hỏi: "Chuyện đó của bảy năm trước, có phải anh đã lừa em không?"
Câu hỏi làm tâm trí Văn Dã chấn động mạnh. Cái "chuyện đó" mà cô nhắc đến, cả hai đều hiểu rõ là chuyện gì.
Yết hầu anh chuyển động khó khăn. Còn chưa kịp nghĩ ra lời nói dối để gạt cô một lần nữa, anh đã thấy cô nhẹ nhàng kéo sợi dây đỏ đang đeo trên cổ.
Cuối sợi dây đỏ là một miếng ngọc bội khắc hình Quan Âm với gương mặt từ bi. Văn Dã tất nhiên nhận ra—đây chính là món đồ anh đã cầu xin cho cô năm đó.
"Miếng ngọc này là anh đeo cho em vào đêm trước khi phẫu thuật. Bồ Tát quả thực rất linh thiêng, đã phù hộ để ca phẫu thuật của em thành công."
"Bây giờ anh phải trả lời trước mặt Bồ Tát——"
Cô bướng bỉnh ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Nếu anh dám nói dối trước mặt Bồ Tát, ngài nhất định sẽ không vui, biết đâu lại thu hồi sự bảo hộ dành cho em đấy."