Chạy Hay Chết

Chương 33


Editor: Đông Vân Triều
Thiếu niên cả người đỏ như máu cô độc đứng giữa trời, hàng mi dài che giấu cảm xúc lắng dưới đáy mắt, thoạt nhìn cậu yếu ớt đến mức không chịu nổi chỉ một kích.

Hai cánh môi như miếng đào thắm đỏ, dung mạo tựa tuyết, côi diễm kinh người.

Cậu đột ngột quay đầu, chậm rãi ngước mắt nhìn thẳng vào Phong Minh.

Ánh nhìn ấy khiến Phong Minh phải bật ra ý nghĩ rằng:
Khi bạn đang nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm bạn.

Câu nói trứ danh này nằm trong quyển "Bên kia Thiện Ác" của triết gia người Đức Nietzsche.

Nhưng ít ai biết rằng trước nó còn có một câu khác:
Người chiến đấu với quái vật, nên cẩn thận để mình cũng không trở thành quái vật.

Vậy, Tạ Trì An.

Mày đã trở thành quái vật ư?
Cách nửa sân tập, ánh mắt của Phong Minh và Tạ Trì An giao nhau.

Tạ Trì An nhìn Phong Minh, không có phẫn nộ, không có căm hận.

Bình tĩnh là thế, như thể đang nhìn một người xa lạ không quan trọng, mà không phải kẻ địch suýt đẩy cậu vào chỗ chết.

Không, không phải.

Đây không phải cách con người nhìn một vị khách qua đường.

Có thể người khác sẽ hiểu lầm, nhưng Phong Minh gã rất rõ ràng ánh nhìn ấy.

...!Đó giống hệt cách gã nhìn một người sắp chết.

Sự thật muộn màng này không chỉ không khiến Phong Minh sợ hãi, ngược lại, gã càng thêm hưng phấn tột độ.

Gã chờ xem, chọc giận một con sư tử đang say ngủ say sẽ có hậu quả gì.

Gã sẽ bị truy đuổi sao? Sẽ bị vồ lấy cắn xé sao? Hay sẽ bị nuốt thẳng vào bụng?
Phong Minh đích thị là một tên điên chính cống.

Để tạo nên một thợ săn ưu tú đến hoàn mỹ, gã thậm chí không tiếc biến bản thân mình thành con mồi.

Gã luôn ôm thái độ xem kịch đối với cuộc đời, kể cả tính mạng.


Chẳng phải ngay từ đầu đài phát thanh đã nói rằng đây là một trò chơi sao? Trò chơi mang tên Chạy-hay-Chết, mà gã chỉ cần chơi vui vẻ là được, chết thì có sao?
Mọi khoái hoạt của Phong Minh đều bắt nguồn từ giết chóc, nhưng khi tất cả săn giết đều trở nên thật thiếu tính khiêu chiến, gã khao khát một ngày được giết chết bởi chính con sư tử của mình.

Ở nơi Thái Dương không thể chiếu đến, có một bông hoa hướng dương im lìm trong bóng tối, nó mỉm cười âm tàn, cắm rễ xuống thổ nhưỡng chứa đầy máu tươi, ẩn giấu một Phong Minh cuồng dại.

-
Tạ Trì An nhìn Phong Minh chòng chọc, hoàn toàn không để ý đến gần hai mươi kẻ sống sờ sờ cũng đang ngắm cậu chăm chú không kém.

Trên sân tập hiện tại còn đúng 22 người, một Tạ Trì An, một Phong Minh, một Diệp Trạch Ngữ mất hồn mất vía, một Tư Đồ Nguyệt nhìn Phong Minh, còn dư lại 18 người toàn lực chú ý Tạ Trì An.

Hiển nhiên vừa được tận mắt chứng kiến sức chiến đấu của cậu, chúng đều coi Tạ Trì An thành mối nguy lớn nhất.

Bây giờ thoạt nhìn Tạ Trì An mình đầy thương tích, sức cùng lực kiệt, theo lý thuyết thì đây chính là thời cơ ra tay tốt nhất.

Nhưng chúng vẫn rất do dự.

Hoàn toàn không phải do mềm lòng.

Mà là 41 vị tuẫn đạo trước đó chính là những ví dụ sống sờ sờ, không, không thể dùng cụm "sống sờ sờ" để hình dung được, tất cả bọn chúng đều đã ngỏm củ tỏi hết rồi...!Có những lúc bọn chúng rõ ràng nhìn thấy bóng lưng Tạ Trì An xuất hiện dấu hiệu "có lòng mà không đủ lực", động tác cũng không còn nhanh nhẹn như lúc ban đầu, điều này không thể nghi ngờ trở thành niềm động viên, cổ vũ lớn lao cho những kẻ tham chiến.

Nhưng cứ đến khi có người tiến lên công kích, Tạ Trì An có thể dễ dàng giết chết, cùng lắm thì lại thêm một vết thương mới, nhưng không thuộc chỗ yếu hại.

Một tới hai đi, quần chúng vây xem cứ thế chết lặng.

Mỗi lần bọn chúng cảm thấy Tạ Trì An đã chịu đựng đến cực hạn, không còn sức phản kháng nữa, Tạ Trì An luôn có thể giết thêm một kẻ địch để vả mặt chúng.

Rõ ràng cậu đã mệt nhoài, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng ngã xuống, dẫu chiêu thức trở nên trì độn, cũng chẳng có lộ ra chút sơ hở mảy may.

Càng đánh cậu càng chứng thực một chân lý, tiềm năng của con người là vô hạn.

Vậy nên mặc dù trạng thái hiện tại của Tạ Trì An không ổn, chúng cũng không dám đoán mò.

Ai mà biết bây giờ mình mà đi lên hỏi thì có trở thành chú thi thể tiếp theo hay không.

Phong Minh mặt đối mặt với Tạ Trì An, kẻ mỉm cười giấu giếm thâm ý, người bình thản sát ý dày đặc.

Sóng ngầm cuồn cuộn mặc sóng ngầm, không ai chịu ra tay trước.

Trạng huống hiện tại của đôi bên đều không tốt.

Phong Minh không tìm được thêm băng vải, đành xé ra một mảnh áo quấn đại vào, hai tay không thể hoạt động bình thường.


Còn Tạ Trì An toàn thân rải rác các vết thương to nhỏ, tuy không quá nghiêm trọng nhưng rướm máu doạ người.

Lúc này mà đánh nhau thì chỉ có "ngư ông đắc lợi".

Mặc dù muốn giết đối phương lắm thay, nhưng cả cậu lẫn gã đều không muốn "lưỡng bại câu thương" để bọn chúng chiếm được chỗ tốt.

Tạ Trì An biết rõ khả năng chiến đấu của Phong Minh.

Phong Minh rất mạnh, chỉ là kinh nghiệm thực hành non kém.

Đừng chỉ nhìn cảnh Phong Minh bị cậu áp chế về mọi mặt trong căn phòng nhỏ, chỉ dựa vào việc Phong Minh có thể chạy thoát ngay dưới mí mắt cậu đã đủ để chứng minh thực lực của gã.

Phải biết rằng một khi Tạ Trì An đã muốn giết một người, kẻ đó chưa bao giờ thoát khỏi số phận cậu đã định.

Ngay cả 41 người đánh hội đồng cậu vừa rồi, gần cuối cuộc chiến đã có những kẻ hoặc đuối sức hoặc "nản lòng thoái ý" định bỏ chạy, mà cũng không thể tránh khỏi sự truy sát của Tạ Trì An.

Phong Minh là người đầu tiên.

Không những thành công lui thân, mà còn cắn ngược lại được Tạ Trì An.

Hai người họ mà đánh nhau thì phải toàn lực ứng phó, cuối cùng mặc kệ ai thắng ai thua thì đều không dư lực đối phó với những kẻ còn lại.

Phong Minh thấy Tạ Trì An cũng không động đậy gì, gã hơi cau mày, không ngờ rằng đối phương lại nuốt trôi cơn giận này.

Thiếu chút nữa Tạ Trì An bị gã bẫy chết, máu nóng xộc lên não, người bình thường có ai quan tâm được nhiều như vậy, cứ trả thù xong rồi tính tiếp.

Mệt cho Tạ Trì An lúc này rồi mà còn phải giữ vững tỉnh táo.

Phong Minh thật muốn mở đầu Tạ Trì An ra xem trong đó có phải toàn bánh răng và đinh vít hay không, sao có thể lý trí đến vậy chứ?!
Cậu mãi mãi như thế, tính toán tinh vi tựa máy móc, một thiết bị không cảm tính.

Có lẽ cậu cũng có tình cảm, chỉ là lý trí luôn chiếm thế thượng phong.

Phong Minh cho rằng Tạ Trì An bị huyết sắc che mờ đôi mắt, thực ra cậu là người tỉnh táo nhất từ đầu đến cuối.

Chỗ Phong Minh, Tạ Trì An không có động tĩnh, người phá vỡ cục diện bế tắc này lại là Diệp Trạch Ngữ.

Từ sau cái chết của Diệp Trạch Hạo, Diệp Trạch Ngữ mất hồn mất vía đến tận trưa, như thể linh hồn cô cũng theo Diệp Trạch Hạo chết đi rồi.

Bây giờ cô không những hoàn hồn, mà còn là loại oan hồn lệ quỷ mang lửa giận ngút ngàn bò lên từ Địa Ngục.


Vì cô vừa nhìn thấy Tư Đồ Nguyệt giữa đám đông.

Nếu không phải nó đâm anh trai cô bị thương, anh sẽ không chết!
"Con đi*m! Tao giết mày!" Diệp Trạch Ngữ trợn trắng mắt nhìn Tư Đồ Nguyệt, cầm lấy gậy bóng chày phóng tới chỗ ả.

Tốc độ bộc phát tăng vọt, vượt qua cả thể năng vốn có của cô.

Có lẽ dưới sự điều khiển của oán giận, ngay cả tiềm lực của con người cũng bị kích phát cho bằng sạch.

Tư Đồ Nguyệt nhẹ nhàng linh hoạt né tránh một kích đầu tiên của Diệp Trạch Ngữ.

Diệp Trạch Ngữ giận đến choáng váng đầu óc nên ra tay không hề có kết cấu, nhưng tư thế điên cuồng liều mạng của cô mới là thứ khiến người e dè.

Mới đầu Tư Đồ Nguyệt còn có thể ứng phó tự nhiên, về sau ả có hơi quá sức.

Vò đã mẻ thì chẳng sợ sứt, Diệp Trạch Ngữ rõ ràng muốn liều chết với ả, nhưng Tư Đồ Nguyệt không hề có ý định điên cùng cô.

"Vua thua thằng liều", kẻ không còn điều gì cố kỵ mới là đáng sợ nhất.

Diệp Trạch Ngữ mất đi anh song sinh của mình cũng như mất đi mọi hi vọng trên cõi đời này.

Cô chẳng mong sống tiếp, nhưng trước khi chết tối thiểu phải báo thù này cho Diệp Trạch Hạo.

Số nữ sinh trong đống 22 người may mắn sống sót không nhiều, ngoại trừ Tư Đồ Nguyệt và Diệp Trạch Ngữ thì chỉ còn mỗi một cô gái có mái tóc bồng bềnh lượn sóng nom rất quyến rũ.

Hai nữ sinh đánh nhau vẫn rất đáng xem như thuở trò chơi chưa bắt đầu.

Nhất là khi dáng dấp hai cô còn không tệ.

...!Được rồi, hai câu vừa rồi đều là tác giả nói linh tinh hết đấy, thực tế chẳng ai thèm nhìn mặt các cô, chỉ muốn các cô tranh thủ lao vào đánh nhau luôn đi, đánh chết thì càng tốt.

Trong suy nghĩ của những thiếu niên đã phải lặn lội sống sót năm ngày này căn bản không có bốn chữ "thương hoa tiếc ngọc".

Nữ sinh thanh tú căm hận tràn trề, liên tục giáng gậy bóng chày vào đối phương.

Còn thiếu nữ tóc dài mặt mày mỹ lệ thì phải thối lui từng bước, cơ thể dẻo dai linh hoạt, tuy cô không thể nhắm trúng, nhưng ả cũng không thể lấy thủ làm công.

Cây kéo trong tay Tư Đồ Nguyệt sắc bén vô cùng, nhưng so với chiều dài của cây gậy bóng chày, ả vừa không thể đánh cận chiến vừa không thể phản kích.

Mà cô nhác thấy hung khí hại Diệp Trạch Hạo thì càng thêm điên tiết.

Hai người này một công một thủ, không ai làm gì được ai.

Tạ Trì An xem qua là biết, tuy giá trị vũ lực của Tư Đồ Nguyệt khá cao nhưng nửa vời, căn cơ bất ổn, đối đầu trực tiếp với một Diệp Trạch Ngữ am hiểu vận động cũng không có ưu thế rõ ràng.

Nếu là cậu, cậu có đến mười cách đoạt lấy gậy bóng chày trong tay Diệp Trạch Ngữ trong nháy mắt, sau đó phản công.

Tư Đồ Nguyệt đáng sợ ở chỗ tâm cảnh, mà không phải vũ lực.


Tư Đồ Nguyệt bị Diệp Trạch Ngữ dồn tới sát phía Tây sân tập, mắt thấy sắp dựa vào người Phong Minh đến nơi.

Trước đấy Phong Minh vẫn luôn rất thờ ơ, chưa từng giải vây cho bất cứ ai, dù là Diệp Trạch Ngữ - bạn cùng lớp hay Tư Đồ Nguyệt có quan hệ nhập nhằng với gã.

Mà khi Tư Đồ Nguyệt đã lui đến bên cạnh Phong Minh, gã đột nhiên tiến lên một bước, chắn trước mặt Tư Đồ Nguyệt.

"Phong Minh, cậu tránh ra!" Diệp Trạch Ngữ lạnh giọng.

Phong Minh bất đắc dĩ cười hoà giải: "Xin lỗi, tớ không thể."
"Cậu có biết kẻ cậu đang bảo vệ là người như thế nào không!" Diệp Trạch Ngữ còn tưởng Phong Minh có lòng tốt cứu người, cô cất giọng căm hận, "Nó đả thương anh tôi! Nếu không phải tại nó, anh trai tôi sẽ không chết! Tôi không muốn ra tay với cậu, nên cậu cũng đừng có mà xen vào việc của người khác!"
Phong Minh trở nên áy náy, nhưng không hề nhượng bộ nửa bước: "Nhưng mà, tớ là anh trai của nó."
Một câu này, không những khiến Tạ Trì An nhướng mày, mà ngay cả Tư Đồ Nguyệt sau lưng Phong Minh cũng lộ ra biểu cảm không thể tin được.

Diệp Trạch Ngữ có kinh ngạc, nhưng ngay lập tức lạnh giọng trở lại: "Vậy tao cũng giết cả mày luôn!"
Cô xông thẳng đến, ý cười nơi Phong Minh nhạt dần, nghiễm nhiên định đóng vai "một anh trai tốt đang bảo vệ em gái".

Diệp Trạch Ngữ cắn răng định công kích, thì sau lưng ập đến tiếng người quát khẽ "Đừng xúc động", rồi tay cô bị một người hất ra, kéo cô chạy từ cửa hông sân tập nhanh như "sấm rung chớp giật".

Sức người ấy quá lớn, cô không mảy may kháng cự được chút nào.

Tới khi hai người chạy được đến một chỗ vắng vẻ, người kia mới buông tay cô ra.

"Mày..." Diệp Trạch Ngữ toan nổi giận thì thấy rõ là thiếu niên đã cho họ thuốc và nước hôm qua, cô mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, kiên nhẫn hỏi ngọn ngành, "Sao cậu không để tôi giết gã?"
Tạ Trì An trả lời thản nhiên: "Cậu đánh không lại gã."
-
Trên sân tập.

Thấy Diệp Trạch Ngữ bị Tạ Trì An lôi khỏi đây, thứ ấm áp giả dối trong mắt Phong Minh dần tan chảy.

Gã quay người, hờ hững nhìn thiếu nữ phía sau.

Tư Đồ Nguyệt còn đương giật mình, chìm đắm trong niềm vui sướng chợt đến, hoàn toàn khác vẻ vô cảm dù Thái Sơn sụp cũng chẳng sao trước kia.

Ả nhìn đôi mắt ngả lạnh của Phong Minh, cảm thấy bi thương.

"Anh, anh..." Ả thận trọng mở lời, "Anh thừa nhận em sao?"
Phong Minh thờ ơ nhìn ả.

Nét mừng rỡ trên khuôn mặt Tư Đồ Nguyệt tắt ngóm.

Điều này lại khiến Phong Minh cười ấm áp hẳn, nhưng lời gã thốt ra lại như găm vào tim: "Sao có thể chứ, Tư Đồ Đại tiểu thư."
Sắc mặt Tư Đồ Nguyệt trắng bợt, ả siết chặt nắm đấm.

Phong Minh ngả ngớn nâng cằm ả lên, ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp ấy như một món đồ tinh xảo: "Tạ Trì An không thích loại người nhân tính mẫn diệt, cho nên tôi phải thể hiện cho cậu ấy thấy rằng tôi có nhân tính.

Hình như cậu ấy còn rất thích loại nhân vật "anh trai tốt" này nhỉ, bằng không cũng chẳng phân biệt đối xử với Diệp Trạch Ngữ."
"Ngoan ngoãn phối hợp với tôi, biết chưa? Em gái, của anh.".

Bình Luận (0)
Comment