Editor: Đông Vân Triều
Sau khi Giang Khoát, Tạ Trì An và Lâm Xảo rời đi, hai người mới ló mình ra từ đằng sau thân cây.
"Họ có phát hiện ra chúng ta không thế?" Câu hỏi của thanh niên tóc xám tỏ rõ y không biết chắc.
"Họ có." Người đàn ông mặc áo khoác như thể đang trần thuật một sự thật nào đó, cho thấy anh cực kỳ nắm chắc.
"Vậy tại sao không xử chúng ta?"
"Thấy phiền, ngại bị hệ thống tuyên dương, chúng ta không chủ động trêu vào." Người đàn ông mặc áo khoác đáp, "Ba lý do đều có khả năng như nhau."
"Nghe khó chịu thật đấy!" Thanh niên tóc xám khoanh tay, "Do năng lực trinh sát của chúng ta chưa đủ mạnh à?"
Anh bình tĩnh trả lời: "Năng lực phản trinh sát của đối phương còn mạnh hơn."
"Sao anh cứ thích mài mòn ý chí của người khác thế nhờ?" Thanh niên tóc xám bất mãn.
Rốt cục Tần Niệm cũng nhìn thẳng vào mắt thanh niên tóc xám nọ: "Vậy cậu có thể thôi "Mười vạn câu hỏi vì sao" đi có được không?"
Lý Duy Hoa ứ vui chống mắt nhìn lại.
Khuôn mặt của thanh niên vừa có đường tinh tế, tuấn tú của người phương Đông, đôi đồng tử lại mang màu trà nhàn nhạt, vô cùng thâm thúy.
Y là con lai.
Người đẹp như thế mà lại không vui, bất kể ai cũng sẽ hạ mình dỗ dành.
Nhưng "bất kể ai" đó không bao gồm Tần Niệm.
Tên đàn ông lạnh lùng ấy chẳng màng đồng đội mình giận dỗi mà yên lặng đi đến bên thi thể bị cắt cổ của bé gái.
"Xem như con bé chết tiệt này chết thật rồi nhỉ." Lý Duy Hoa vẫn ngồi nói mát cho được.
Trước đó hai người họ đã từng đánh nhau với nó.
Nó bản lĩnh không lớn nhưng được cái điên hơn người, tí tuổi đầu đã biến thái lại vừa hay đội lốt một vẻ ngoài rất chi là lừa tình.
Nếu SOLO thật, nó chẳng có cửa với hai bọn họ, chọn ngẫu nhiên một kẻ giữa Tần Niệm với Lý Duy Hoa cũng có thể giải quyết nó dễ dàng.
Nhưng khó nhằn ở chỗ vũ khí mà nó tìm được và đồng đội cung thủ phối hợp chặt chẽ không kẽ hở với nó, đó mới là thứ khiến người ta không thể không đề phòng.
Tần Niệm thấp giọng nói: "Căn cứ luật bảo vệ trẻ vị thành niên, tội của con bé không đáng chết."
Lý Duy Hoa cười nhạo: "Loại luật pháp cặn bã gì vậy?"
Tần Niệm lạnh mắt lườm y.
Lý Duy Hoa sợ ư: "Nó còn giết người nhiều hơn cả tôi đấy ạ."
"Căn cứ pháp luật, tội của nó không đáng chết." Tần Niệm chậm rãi nói tiếp, "Trong lòng tôi, nó chết chưa hết tội.
Tôi chỉ nghĩ, loại gia đình kiểu gì mới có thể dạy dỗ ra ác ma như này."
Lý Duy Hoa mỉm cười: "Quý ngài cảnh sát đây thì ra cũng không phải lương thiện mù quáng nhỉ."
Chìm nổi giữa các khái niệm đạo đức[1], Tần Niệm ở gần cái thiện hơn.
Còn Lý Duy Hoa lại thuộc về phe trung lập và cái ác.
[1] Nguyên gốc là "九大阵营里".
"Bất kể lương thiện thế nào chỉ cần đứng cùng một bên với chính nghĩa." Tần Niệm hờ hững đáp, "Dù sao vẫn tốt hơn kẻ xấu như cậu."
"Hay cho một quý ngài cảnh sát tự xưng mình là vị thần chính nghĩa." Lý Duy Hoa vỗ tay, "Anh không muốn làm hại những người vô tội khác, chỉ một lòng muốn giết chết số 0, nhưng số 0 thì có tội sao?"
"Đã từng nghe qua một trong mười nghịch lý lớn của cuộc đời chưa, cái về tàu hỏa ấy?" Lý Duy Hoa chẳng chờ câu trả lời của Tần Niệm đã kể toẹt ra luôn, "Một thằng điên trói năm người vô tội trên một đường ray và một chiếc tàu hỏa mất lái đang lao tới từ xa trên đúng đường ray ấy.
May là, anh đứng ở bên đường cạnh một cái tay cầm, chỉ cần bẻ ghi là có thể khiến tàu hỏa rẽ vào một hướng khác.
Nhưng thêm một vấn đề nảy sinh, thằng điên kia cũng trói trên đường ray ấy một người khác.
Nghĩ thử xem, hẳn là anh sẽ bẻ ghi nhỉ?"
"Đến cùng phải hi sinh năm người, hay cứu năm người kia rồi bỏ mặc người vô tội còn lại nằm chờ chết?"
"Ngài cảnh sát ạ, tôi biết tỏng câu trả lời của anh rồi." Lý Duy Hoa nói, "Hiện giờ chúng ta cũng đang lâm vào một nan đề tương tự.
Kẻ chủ mưu thần bí nhốt 99 người trên đảo, cách để rời khỏi đây là giết người.
Hoặc là giết một người, hoặc là giết 97 người.
Anh chẳng hề do dự chọn giết một người, nhưng chưa từng nghĩ rằng mình nên tự sát, nhường cơ hội sống cho người khác, đúng chứ?"
"Nhưng vẫn có điểm khác nhau giữa lý thuyết của nghịch lý và thực tế chúng ta, mặc kệ tàu hỏa cán qua đường ray nào chắc chắn sẽ có một bên được cứu.
Nhưng chúng ta thì không, bất kể chúng ta đưa ra lựa chọn gì, những người còn lại đều phải chết, chỉ là chết trong tay mình hay chết trong tay người khác mà thôi.
Chúng ta chẳng cứu được ai cả, chỉ có thể cứu bản thân.
Chúng ta giết người chỉ vì mạng sống của chính mình, mà không phải để cứu thêm nhiều người hơn."
"Cho nên, ngài cảnh sát à." Lý Duy Hoa cười nói, "Tôi với anh chả có gì khác nhau cả.
Giết một người hay giết một trăm người, lúc anh hạ quyết tâm kết liễu những người đó, anh chẳng khác gì tôi."
Tần Niệm: "...!Cưỡng từ đoạt lý."
"Anh cũng đâu có phản bác được, không phải sao?" Lý Duy Hoa nói, "Nghịch lý sở dĩ gọi là nghịch lý chính là bởi vì nó khó giải.
Cứ xoắn xuýt nó mãi cũng chả có ý nghĩa gì.
Đã vậy thì tất cả mọi người ở đây đều là tội phạm rồi, đều phải tiếp tục sống, ngài cũng chẳng cần phải cố ưỡn ngực lên tỏ ra xem thường tôi đâu, ngài cảnh sát ạ."
Bốn từ cuối mang theo ý giễu cợt rõ ràng.
Tần Niệm nhìn Lý Duy Hoa rất lâu mới mở miệng: "Dáng vẻ miệng lưỡi dẻo quẹo này của cậu khiến tôi chợt nhớ đến một người bạn cũ."
"Ồ? Không ngờ tôi lại có được loại vinh hạnh giống với bạn cũ của cảnh sát cơ đó.
Chẳng hay gã tên là gì?"
Tần Niệm đáp: "Tôi không biết tên của y.
Hoặc phải nói, là tên của y quá nhiều, tôi không biết cái nào mới là thật."
Lý Duy Hoa hùa theo: "Thật sao? Vậy đúng là thần bí quá thể.
Nhắc mới nhớ anh còn chưa cho tôi biết tên đó."
"Chẳng phải cậu cũng chưa ư?" Tần Niệm nói.
"Rồi thây? John, Tom, David, Jack, Charles." Lý Duy Hoa thuận miệng nhả ra mấy cái tên tiếng Anh phổ thông, "Anh gọi cái nào cũng được."
Tần Niệm khẽ cười, đôi mắt lại sắc bén như báo gấm đi săn: "Có lẽ tôi nên gọi cậu là, Tartaros, nhỉ?"
Lý Duy Hoa cứng người: "Cảnh sát hình sự quốc tế?"
Thôi xong, tội phạm xuyên quốc gia tiếng xấu đồn xa và cảnh sát hình sự quốc tế thuộc chuyên án bắt y, sau khi đổi qua trăm ngàn thân phận, khuôn mặt, danh tự để đuổi bắt nhau, cuối cùng lại gặp nhau trên đảo hoang này bằng những gì chân thật nhất.
-
Ngày 30 tháng 10, ngày thứ bảy của Trò chơi.
Thời gian thong thả trôi qua, nếu không phải thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng thông báo "Người chơi số 33 đã tử vong", "Người chơi số 70 đã tử vong" thì Tạ Trì An gần như đã cho rằng họ chỉ lạc trên đảo hoang mà thôi.
Những ngày qua họ không gặp được người khác, đây mới đúng là chuyện bình thường.
Còn sự kiện bốn tổ đội chạm mặt cùng một lúc trước đó có xác suất rất nhỏ.
Lâm Xảo đã dệt lưới đánh cá xong xuôi, công cuộc đóng thuyền cũng đến hồi kết thúc, cần thêm ít thời gian nữa thôi.
Giang Khoát ngắm thiếu niên đang tập trung đóng đinh, mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, hắn và thiếu niên không giao lưu quá nhiều.
Thiếu niên không có việc gì thì nhất quyết không thừa lời với hắn.
Giống cái gì ta? Một con trai dè dặt cẩn thận mở lớp vỏ của mình ra thăm dò thế giới bên ngoài, vừa mới mở ra được một chút thì cảm nhận thấy nguy hiểm thì tuyệt tình đóng miệng không chừa chút cơ hội nào nữa.
Nếu bạn cứ cầm dao rình rập ở bên ngoài, cậu ấy sẽ tuyệt đối không buông lỏng cảnh giác.
Còn nếu bạn có thể khiến cậu ấy cam tâm tình nguyện mở lớp vỏ rắn chắc của mình, cậu ấy sẽ dâng lên viên ngọc trai đẹp nhất, chỉ vì bạn mà thôi.
Hắn đã làm gì khiến thiếu niên bất an sao? Giang Khoát nghĩ.
Giang Khoát ngồi xổm xuống bên cạnh thiếu niên, câu được câu chăng: "Cần giúp gì không?"
Dây thừng, đinh và búa đều có sẵn ở trên đảo.
Chỉ cần bạn đi tìm là thấy tất cả, có điều bạn có biết dùng không thôi.
Tạ Trì An nghiêng đầu liếc hắn, nện búa xuống thật mạnh, ghép chặt hai tấm ván gỗ vào với nhau: "Không cần."
"Ok." Giang Khoát vô tình đứng dậy rời đi.
Tạ Trì An ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn lần nữa, sau đó thản nhiên cụp mắt làm tiếp việc của mình.
Một lát sau, một quả dừa chìa ra trước mặt Tạ Trì An, phía trên còn cắm ống trúc để hút.
Tạ Trì An ngửa đầu, Giang Khoát đứng đó uống nước dừa, tay còn lại đưa phần của cậu cho cậu.
"Mệt không? Uống chút nước dừa đi."
Trên đảo là phải có cây dừa.
Trong môi trường khí hậu thích hợp, cây dừa nở hoa bốn mùa, kết quả cả năm, sau bảy tám ngày là chín.
Bây giờ là cuối tháng mười, trên cây vẫn còn mấy trái.
Giang Khoát dùng tên bắn rơi chúng rồi tiếp bằng tay không, mũi dao đục thủng vỏ dừa, cắm ống trúc là có thể thưởng thức nước dừa ngon ngọt, trong vắt.
Lâm Xảo cũng đang ôm một quả uống đến vui vẻ: "Anh Giang lợi hại quá!" Hẳn là do Giang Khoát đối xử với Lâm Xảo không tệ, xưng hô của Lâm Xảo với hắn cũng chuyển từ "chú" thành "anh", ngang hàng với Tạ Trì An.
Giang Khoát vui thầm.
Tạ Trì An đứng hình ba giây, Giang cũng duy trì động tác này ba giây.
Cuối cùng Tạ Trì An vẫn nhận nó, nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Khách khí gì với tôi?" Giang Khoát vịn thuyền, "Chúng ta bây giờ đang là người cùng thuyền đấy."
Tạ Trì An chỉ chăm chú hút nước dừa, không trả lời.
Cùng một thuyền, chắc gì đã cùng một lòng.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là, nước dừa uống rất ngon.
-
Vào lúc hoàng hôn, con thuyền đã hoàn thành, còn có hai mái chèo nữa.
Vừa khéo đúng khi thủy triều lên, Giang Khoát và Tạ Trì An hợp lực đẩy thuyền gỗ xuống biển rồi buông tay, thuyền gỗ nổi được trên mặt biển.
Giang Khoát dài chân chỉ bước một bước đã lên thuyền, Tạ Trì An cũng bước theo vào.
Trọng tải có hạn, Lâm Xảo bèn phụ trách cổ vũ ở trên bờ...!
Thân thuyền chật hẹp gắng lắm mới nhét vừa hai người, Giang Khoát gần như dí sát vào mặt Tạ Trì An, người sát bên người, họ chỉ cách nhau một khoảng vừa thân mật vừa nguy hiểm.
Giang Khoát chèo thuyền, Tạ Trì An quăng lưới, nhìn nó chìm xuống mặt biển.
Thủy triều đẩy rất nhiều sinh vật biển vào chỗ nông.
Cúi xuống nhìn đáy thuyền có thể thấy đàn cá bơi lội tung tăng, người nào mắc chứng hội chứng sợ lỗ chắc xỉu ngang xỉu dọc ba ngày.
Tạ Trì An cảm thấy lưới nặng hơn thì kéo lên thật nhanh, một đống cá hình thù kỳ dị vọt lên boong thuyền, nhảy nhót tưng bừng dưới chân hai người.
Nhìn kỹ phía dưới còn có cua và sò hến.
Bội thu luôn.
Một phần là nhờ chọn đúng thời điểm trong ngày, nếu không lần đầu đánh cá không thể thuận lợi thế được.
"Đủ ăn một thời gian." Cá vừa vớt lên ăn mới ngon, Giang Khoát không ham hố thêm, thu lưới trở về bờ.
Lâm Xảo đứng trên bờ vẫy tay cật lực với họ.
Đêm đó, ba người liên hoan một bữa phong phú nhất trong Trò chơi từ trước đến giờ.
Cùng nhau đóng thuyền, Lâm Xảo dệt lưới, Giang Khoát chèo thuyền, Tạ Trì An quăng lưới.
Bữa cơm này cũng là kết tinh thành quả lao động và trí tuệ của ba người tụ lại nên dù là sinh lý hay tâm lý họ đều thấy mỹ vị.
Ba người vây quanh đống lửa, Lâm Xảo hạnh phúc muốn bốc khói.
Có cá có thịt, có cua lại còn có nước dừa.
Còn tốt hơn cả ở nhà nữa.
Em đâu phải đang đi cầu sinh, rõ ràng là đi hưởng phúc mà.
- ----
Đông Vân Triều: Chương sau đặc sắc lắm cả nhà ạ:33.