Editor: Đông Vân Triều
"Cảm ơn, không cần."
Sau câu chuyện Giang Khoát, bây giờ Tạ Trì An không muốn tiếp xúc thêm với bất kỳ ai nữa.
Đằng nào chẳng phải đánh đánh giết giết, cần gì lãng phí thời gian lãng phí tình cảm.
Tạ Trì An trông có vẻ bị thương rất nghiêm trọng, thực tế chủ yếu chỉ bị xây xát ngoài da, không cần thiết phải xử lý.
Cậu chẳng yên tâm với cái thứ gọi là "thảo dược" kia, dẫu đối phương thật sự có lòng tốt, cậu cũng không định nợ ân tình của người khác.
Thái độ từ chối của Tạ Trì An rất rõ ràng, Quý Thanh Lâm nhìn thương thế của cậu đầy lo lắng, nhưng cũng không ép buộc gì: "Vậy à, là tôi đường đột..."
Thiếu niên trước mặt như vừa mới bước vào lớp Mười một, chỉ lớn bằng em trai của anh, vậy mà lại bị kéo vào Trò chơi này...!Quý Thanh Lâm chẳng đành lòng, nhưng tính cảnh giác của cậu bé rất cao, anh cũng không nỡ cưỡng cầu.
Bạch Bất Nhiễm lại hô hào: "Ấy sao có thể không cần? Em bị thương nặng thế kia cơ mà! Từ nhỏ thầy giáo đã dạy chúng ta phải biết bảo vệ kẻ yếu, sao bọn anh có thể thấy chết mà không cứu được chứ!"
Mặt Tạ Trì An vô cảm.
Vì cái gì tên này cứ chấp nhất cho rằng cậu là "kẻ yếu"? Chẳng phải trên đảo bây giờ số 73 mới là đứa nằm chót chuỗi thức ăn sao?
Nếu mà hiện tại Tạ Trì An cả người pơ-phệch, phong thái lạnh lùng ngạo nghễ, chỉ cần đứng một mình ở chỗ đấy thôi cũng khiến Bạch Bất Nhiễm phải cúi đầu cụp đuôi.
Nhưng giờ đây thiếu niên mình đầy thương tích, hình bóng cô đơn nằm tựa vào gốc cây ấy đã tẩy não Bạch Bất Nhiễm, cậu cảm thấy cậu bé ấy quá đỗi tội nghiệp, nhất định phải giúp, không giúp không phải người.
Bởi vậy có thể thấy rằng, đã là con người thì đều đồng cảm với phái yếu.
Bạch Bất Nhiễm chính là một thanh niên chính trực như thế đấy, lương thiện là chuyện tốt, nhưng có thể ngây thơ đến bậc này thì đúng là kỳ diệu.
"Em đừng lo lắng, bọn anh không phải người xấu đâu, bọn anh muốn giúp đỡ em thật mà." Dù thái độ của Tạ Trì An có lạnh lùng thế nào, cả người vết thương chồng chất cũng giảm hiệu quả đi ít nhiều, Bạch Bất Nhiễm vờ không thấy, lải nhải luôn mồm, "Em nghe anh đi, phải rửa vết thương sớm chút, không thể rề rà.
Em nhìn da em tốt biết bao chứ, một cậu học sinh đẹp đã vậy, lại còn gầy, anh hâm mộ chết, có sẹo thì tiếc lắm...!Ui em có đau không?"
Tạ Trì An: "..." Tên này phiền quá à.
Quý Thanh Lâm thấy sự kiên nhẫn của thiếu niên đã chạm đáy, vội vàng lên tiếng: "Em vẫn nên đi chung với chúng tôi đi.
Em thế này rồi lại còn một mình thì quá nguy hiểm."
Giọng của thanh niên vừa dịa dàng vừa sáng sủa, khiến người khác an lòng.
Tạ Trì An nhìn thẳng vào mắt người đàn ông có tính cách chẳng ăn nhập gì với thứ hạng này: "Tôi gặp nguy hiểm, chẳng phải là chuyện tốt với các người ư?"
Bất kỳ kẻ nào chết trên đảo này đều đồng nghĩa với việc bản thân mất đi một đối thủ.
Đối với những người sống sót, thông báo tử vong đến từ hệ thống không phải là cáo phó đau thương, mà là chuyện vui bất ngờ đáng để cả dòng họ phá cỗ ăn mừng.
Bạch Bất Nhiễm đáp ngay lập tức: "Sao lại thế! Anh cũng đâu phải mấy kẻ thích cười trên nỗi đau khổ của người khác."
Quý Thanh Lâm tiếp lời: "Làm sao chết có thể là chuyện tốt được?!"
Tam quan[1] của hai người này đúng đắn lạ thường.
[1] Tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan của mỗi con người.
Nhưng trong cái Trò chơi sụp đổ vặn vẹo này, họ đã sống sót kiểu gì với thứ tam quan kia?
Tạ Trì An vẫn ôm mối nghi ngờ.
Cậu chẳng rõ họ có đang nói dối hay không nữa.
"Tôi biết, em không tin chúng tôi là bởi cảm thấy chúng ta không cùng một chiến tuyến, sợ bên tôi động thủ." Lòng đề phòng của thiếu niên quá nặng, Quý Thanh Lâm thở dài, đành vứt ra quả bom chốt hạ, "Em hãy yên tâm, trong trò chơi này, không giết người cũng có thể qua cửa được."
!!!
Tin tức này khiến sự bình tĩnh của Tạ Trì An vỡ nát ầm ầm.
"Nói tiếp."
Không phải Tạ Trì An chưa từng thử tìm lỗ hổng trong quy tắc, tìm biện pháp vẹn cả đôi đường: mình sống mà người ta cũng sống, nhưng thực sự là nó không có kẽ hở, cậu chỉ đành giết người.
Quý Thanh Lâm mím môi, rồi mới từ tốn nói: "Tôi không biết cửa thứ Nhất của mọi người như thế nào, nhưng ở cửa của chúng tôi, tôi và Đại Bạch đều chưa từng giết người..."
Suốt mấy ngày chung đụng, Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm đã trò chuyện với nhau khá nhiều khi rảnh rỗi.
Thân quen rồi là mở lòng chuyện cửa thứ Nhất của nhau.
Tâm sự xong mới biết, họ chẳng cần giết người mà đã qua cửa rồi.
Cửa đầu tiên của Bạch Bất Nhiễm có thể gọi là "KartRider: Đường đua điên cuồng".
Cánh cửa định công mệnh ấy mở ra ngay khi cậu vừa lấy được bằng lái tròn một năm - mặc dù năm vừa rồi cậu cũng không cầm lái được mấy lần - đúng lúc kỳ thực tập trở nên căng thẳng, gấp rút hơn nhiều, cậu bèn nảy ra ý nghĩ tự mình lái xe về nhà.
Tân thủ Bạch Bất Nhiễm đang bon bon trên đường thật cẩn thận thì bỗng nghe thấy tiếng hệ thống phát ra từ đài radio, nó bắn súng liên thanh một loại:
"Khu 0869, Cửa thứ Nhất Trò chơi Chạy-hay-Chết:
Số người tham gia: 56 người.
Bản đồ địa hình: đường cao tốc.
Quy tắc trò chơi: Tông chết tất cả những người khác.
Thời hạn trò chơi: 3 giờ.
Điều kiện thắng lợi: Sống sót đến cuối cùng.
3 giờ chưa phân ra thắng bại, xử toàn quân bị diệt.
Bây giờ, Trò chơi bắt đầu."
...!Trò chơi cái gì vậy ơ?
Bạch Bất Nhiễm say luôn.
Người bình thường thì chỉ cho rằng radio bị nhiễu, Bạch Bất Nhiễm đang nghĩ như thế thì thấy chiếc xe phía trước đột nhiên mất lái, đâm thẳng vào lan can thành cầu rồi rơi xuống.
Dưới gầm cầu là sông, rơi xuống từ độ cao này thì sống sao?
Lần đầu tiên gặp phải tai nạn giao thông, Bạch Bất Nhiễm sợ ngây người, mãi mới hoàn hồn lật đật xuống xe địng báo cảnh sát.
Cậu biết không thể xuống xe giữa cao tốc, nhưng chuyện này liên quan đến mạng người đó!
Kết quả, chuyện kỳ lạ hơn còn ở phía sau.
Cậu ứ mở cửa xe được, cửa kính cũng không thể hạ xuống, dây an toàn như bị hàn chết cứng.
Cậu bị vây ở trong xe của chính mình.
Chuyện sau đó khỏi phải nói.
Các tài xế bắt đầu nghiền ép va chạm lẫn nhau như đang chơi xe điện đụng.
Không biết có phải do tâm lý thù giàu quấy phá hay không, mọi người cùng nhau đâm dẹp một chiếc Ferrari ngay từ đầu.
Bạch Bất Nhiễm run lẩy bẩy trốn một bên, cậu căng thẳng quá, chân phanh không đạp lại giẫm chân ga, vận tốc xe vọt thẳng lên 180 chạy một mạch không đầu không đuôi, nhìn qua thì đúng là một đống sắt vụn khó xơi.
Thế mà hết lần này tới lần khác cậu không bị văng ra khỏi cầu, các cụ trên trời chắc hẳn đã phải gánh còng cả lưng.
Người khác cũng tưởng cậu khó xơi thật, nhao nhao dạt ra, chẳng ai dám đối đầu, nguyên nhân chủ yếu là do con xe Volvo XC60 của Bạch Bất Nhiễm, nó nổi tiếng bởi khả năng chịu va đập tốt, cứng đối cứng với con xế hộp tiền tỷ này thì chỉ có chịu thiệt.
Tính năng của ô tô rất quan trọng.
Ai bảo trước đó không mua con nào có hệ số an toàn cao? Từ đây, may mắn cũng trở thành một phần thực lực.
Cứ thế, dù Bạch Bất Nhiễm quẫy đạp thế nào, chạy vòng vòng tóe lửa ra sao, mọi người đều không hẹn mà ngó lơ cậu...!
Về sau, rốt cục cũng có người phát hiện ra điểm bất hợp lý, bắt đầu liên hợp lại bao vây Bạch Bất Nhiễm, Bạch Bất Nhiễm lái nhanh như gió - nhưng thực tế là chân tay loạn cả lên - thình lình mở đường máu khiến các xe phía sau húc nhau liên hoàn, hoặc là rơi xuống sông, hoặc là lật xe, hoặc là phát nổ.
Cuối cùng, giữa cảnh khói lửa mịt mù, một mình Bạch Bất Nhiễm gục đầu vào vô lăng khóc rống.
Dẫu cậu chẳng đụng vào bất cứ chiếc xe nào, nhưng chính cậu lại là kẻ gây ra chuỗi tai nạn liên tiếp ấy.
Những người đó đều do cậu gián tiếp giết chết, cho dù trước đó họ mới là người vây giết cậu.
Chuyện này đã tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng Bạch Bất Nhiễm.
Còn về phần Quý Thanh Lâm, cửa thứ Nhất của anh rất khó.
Nhưng anh thực sự nằm mà thắng bằng thực lực.
Dùng năm chữ để hình dung cửa đầu tiên của Quý Thanh Lâm thì chính là...!"Vườn bách thú cuồng nộ".
Từ bé đến lớn, Quý Thanh Lâm luôn muốn bảo vệ các loài động vật nhỏ, không biết anh đã nhận nuôi bao nhiêu chó hoang mèo hoang về nhà.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh xin vào một vườn bách thú chẳng ra gì, tiền lương mỗi tháng chỉ dùng vào việc ăn uống, tiêm vắc-xin của các bạn nhỏ anh nuôi, trích ra phần còn lại để đóng tiền cho em trai ăn học, ngược lại, cuộc sống của chính anh lại trôi qua trong túng quẫn.
Nói vườn bách thú kia chẳng ra gì là còn nhẹ, chúng âm thầm ngược đãi động vật, cắt xén thức ăn, bóc lột cả tiền công của nhân viên.
Ai không chịu được thì đã sớm bỏ việc, những kẻ ở lại phần lớn chỉ có ăn mà không có học, không thể tìm được công việc nào khác mà ở đây thì chẳng lên nổi chức quyền gì, bọn họ không hiểu cách nuôi dưỡng các con vật, nhớ thì cho ăn, không nhớ thì thôi.
Bọn họ chẳng lấy được bao nhiêu tiền lương, nào dám mặt nặng mày nhẹ gì với cấp trên, chỉ có thể trút giận lên đầu đám động vật này.
Mà bởi vì trường kỳ bị ngược đãi, nhịn đói, bầy thú gầy yếu, tiều tụy không hấp dẫn khách tham quan, càng khiến việc kinh doanh của vườn tụt dốc, gần như đóng cửa.
Từ quản lý đến nhân viên chăn nuôi cả thảy mới được 8 người, không có lấy một mống là bác sỹ thú y, con vật có bệnh tật gì cũng chẳng ai thèm ngó ngàng tới.
Quý Thanh Lâm là người duy nhất có học thức cao trong đám nhân viên đó, anh không chỉ có tấm bằng đại học mà còn tốt nghiệp trường danh tiếng.
Với trình độ này, anh tới làm chỗ nào mà chẳng có quyền cao chức trọng, nhưng hết lần này tới lần khác anh luôn bận lòng bầy thú này, tự nguyện ở lại đây.
Sau khi biết chuyện, Quý Thanh Lâm đã từng viết đơn khiếu nại vô số lần nhưng cũng đều vô dụng, cấp trên làm ngơ, đơn từ gửi đi như đá chìm đáy biển, anh còn bị quản lý cảnh cáo.
Nếu không phải vườn bách thú quá thiếu người làm, Quý Thanh Lâm lại là một sinh viên đại học chính quy, quản lý đã sớm bảo anh cuốn gói cút xéo.
Hết cách, Quý Thanh Lâm chỉ có thể lấy tiền túi của mình gồng gánh, cải thiện bửa ăn cho các con vật, ngăn các nhân viên khác ngược đãi chúng.
Anh không phải bác sĩ thú y chính cống, đành tự đọc sách, mày mò chữa bệnh cho chúng.
Quản lý đương nhiên vui mừng khôn xiết, tự nhiên có một thằng ngu chẳng biết từ đâu chui ra bỏ tiền làm việc cho gã, gã có thể không vui sao? Các nhân viên khác cũng cảm thấy Quý Thanh Lâm đầu óc có vấn đề.
Họ không hiểu, người bình thường không ai hiểu được.
Ngày còn thơ bé, Quý Thanh Lâm đã từng ôm một chú chó lang thang về nhà, hàng xóm khen anh hết lời, nhưng theo thời gian, chó mèo anh cứu ngày càng nhiều, họ bắt đầu lắc đầu ngao ngán, cảm thấy anh đúng là bị bệnh tâm thần, dẫu Quý Thanh Lâm vẫn luôn rất chú ý không để chó mèo trong nhà ảnh hưởng tới người khác.
Chẳng ai tin, họ đều cảm thấy anh đang ủ mưu gì đó, giả vờ giả vịt, muốn nổi tiếng đến điên rồi, bằng không sao lại có người ngu thế chứ, nuôi một đám súc sinh rồi để bản thân sống chật vật như vậy, anh có mưu đồ gì?
Đây là trần gian thế tục đầy ắp lòng tham, thèm muốn công danh lợi lộc.
Bọn họ chẳng tin có người chỉ đơn thuần là vì yêu.
Nhưng nếu người đó giả vờ giả vịt những hai mươi mấy năm, có chăng vẫn chỉ là kẻ vờ vĩnh bẩn thỉu thôi ư? Quý Thanh Lâm sinh ra đã là một người dịu dàng.
Có một số người đã định sẽ phải cô độc, một mình kiên trì bước đi trên con đường người khác không hiểu, nhưng bản thân họ luôn rõ ràng đó là con đường đúng đắn.
Nhưng sức của một người chung quy có hạn, kỳ thực Quý Thanh Lâm chẳng thay đổi được mấy nhưng chính anh lại dần trở nên nghèo kiết xác.
Hoàn cảnh của bầy thú trong vườn vẫn gian khổ như thế, Quý Thanh Lâm luôn lấy làm áy náy trong lòng.
Rồi một hôm, có một toán bang phái xã hội đen chừng hai mươi người xông vào vườn bách thú, dọa những vị khách tham quan vốn đã rất ít ỏi chạy đi hết.
Nguyên lai là do gã quản lý vay nặng lãi bọn chúng nên bây giờ bọn chúng chạy tới cửa đòi nợ.
Gã quản lý không có tiền trả, bọn xã hội đen lập tức phá tài sản của vườn bách thú.
Mà tài sản của vườn bách thú là gì? Là động vật.
Bọn chúng định giết bầy thú.
Các nhân viên khác sợ mất mật túm năm tụm ba trốn ra xa, mình Quý Thanh Lâm đứng dậy ngăn cản, bị chém cho một nhát.
Sau đó, tất cả mọi người nghe được tiếng loa phát thanh.
"Khu 0666, Cửa thứ Nhất Trò chơi Chạy-hay-Chết:
Số người tham gia: 33 người.
Bản đồ địa hình: Vườn bách thú.
Quy tắc trò chơi: Mở cửa tất cả các chuồng nuôi nhốt, hãy sống sót trong sự trả thù của bầy thú.
Nếu 32 người chơi khác tử vong, người còn lại có thể bỏ ngang Trò chơi, trực tiếp thắng lợi.
Thời hạn trò chơi: 8 giờ.
Điều kiện thắng lợi: Sống sót đến thời hạn cuối cùng (cũng là lúc vườn thú đóng cửa) hoặc trở thành người sống sót cuối cùng.
Bây giờ, Trò chơi bắt đầu."
Chuyện phát sinh sau đó, cả đời này Quý Thanh Lâm không bao giờ quên được.
Tất cả đám động vật xổ lồng.
Chim mổ mù mắt người, sư tử xé nát thân người, gấu đen trong tiết mục "Thăng bằng trên dây" quất dây nhảy lên lưng con người, hổ vằn trong tiết mục "Nhảy qua vòng lửa" vùi con người trong đống lửa, những con cá sấu với cái miệng đỏ lòm như chậu máu kéo người chạy qua xuống nước...!
Đám người này trở nên yếu thế trước động vật, nhưng chúng nhớ tới một điều kiện thắng lợi khác...!chỉ cần lũ còn lại chết đi, cái trò chơi này sẽ lập tức bỏ ngang!
Bọn chúng không đối phó được đám động vật nguy hiểm, chẳng lẽ còn không đối phó được nhau sao?
Thế là, trước làn sóng tấn công dữ dội của bầy thú, những con người này chẳng những không đồng tâm hiệp lực, lại còn bắt đầu tự giết hại lẫn nhau.
Quý Thanh Lâm chưa bao giờ cảm thấy đau khổ như lúc này.
Động vật duyên của anh rất tốt, nhưng nhân duyên thì rất tệ, ai cũng coi anh là đứa khác loài, lấy câu đùa "Mày làm bạn với súc sinh đi thôi!" làm câu cửa miệng.
"Làm bạn với động vật" và "làm bạn với người" vốn không phải là hai vấn đề xung đột với nhau.
Anh luôn tin rằng "nhân chi sơ, tính bản thiện", dẫu quan hệ của anh với các nhân viên khác không tốt lắm nhưng tốt xấu gì cũng còn tình đồng nghiệp.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày họ định giết mình.
Cuối cùng lại nhờ một con ngựa già gầy yếu xông vào cứu anh.
Lúc vườn thú đóng cửa ngày hôm đó, 33 người giờ chỉ còn một mình Quý Thanh Lâm sống sót.
Những kẻ khác hoặc là bị người giết, hoặc là bị thú hại.
Chỉ trừ Quý Thanh Lâm.
Toàn bộ 327 loài động vật trong vườn thú, không con nào tấn công anh.
Không một con nào.
- ----
Đông Vân Triều: Yo yo yo whatsup hihi:33 Tôi bận quá mà huhu..