Editor: Đông Vân Triều
Đầu Tạ Trì An hơi ngẩng lên, nắng chiếu vào đôi mắt đen tuyền của cậu khúc xạ chúng thành lưu ly tuyệt đẹp, càng nhìn gần chỉ càng thấy lãnh đạm, bình thản.
Giang Khoát dựa rất gần, cơ thể hai người gần như kề sát không một kẽ hở, hắn hạ mắt, nói: "Là em giết số 13 đúng không?"
Tạ Trì An không đáp.
"Tôi nghĩ rồi." Giang Khoát cất dao, ngắm nghía đôi mắt sáng long lanh của Tạ Trì An, "Em làm thịt đồng đội của tôi, có phải nên bồi thường cho tôi gì đó không?"
Số 13 là đồng đội của Giang Khoát.
Khóe miệng Tạ Trì An giật giật: "Muốn tôi đền mạng?"
Giang Khoát lắc đầu, ngón tay lướt qua vệt đỏ nhàn nhạt trên cổ Tạ Trì An khẽ vuốt ve, nấn ná không rời.
"Em trai, chúng ta tổ đội với nhau đi."
Hắn từ bỏ đường tắt giết chết số 0 này, chấp nhận chọn một con đường khó khăn hơn nhiều.
Nhưng Giang Khoát lại cảm thấy, nếu để hắn giết thiếu niên, có khi còn khó hơn giết 97 người còn lại.
Không, chắc chắn sẽ khó hơn rất nhiều.
Cả đời này, hắn chưa nghĩ ra chuyện gì có thể khó hơn cả chuyện để em ấy chết đi.
Lớp chai mỏng trên trên ngón tay người nọ cứ cà vào cổ cậu ngưa ngứa, Tạ Trì An quay đầu, giương mắt: "Nhìn anh không như người có thể đâm đầu làm chuyện lỗ vốn như vậy."
Tổ đội với mình? Tương đương với việc Giang Khoát thẳng tay từ bỏ tư cách trực tiếp vượt cửa.
Quyết định này đúng là phát rồ.
"Là em thì xứng đáng." Giang Khoát cười, "Đáng để tôi trả bằng máu[1]."
[1] Nguyên gốc là 我血赚.
"血赚" hay Blood earning vốn là từ dùng để chỉ một món đồ có giá cao ngất ngưởng hoặc thấp hơn nhiều so với giá thị trường.
Sau này, nó mở rộng ra thành từ mang nghĩa xấu: bởi vì bản án tối thiểu cho tội hiếp dâm là ba năm, nên người ta gọi là blood earning.
(theo jikipedia)
Tạ Trì An không đáp.
Giang Khoát lại đế thêm vào: "Tổ đội với tôi rồi chúng ta cùng nhau báo thù cho Xảo Xảo."
Cái tên này khiến biểu cảm của Tạ Trì An khẽ biến.
Bình tĩnh xem xét, trở thành đồng đội của Giang Khoát là chuyện trăm lợi không có một hại, hai kẻ mạnh như họ hoàn toàn có thể liên thủ, đôi bên đều có lợi.
Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích trường tồn.
"Nghĩ kỹ chưa? Em trai." Giang Khoát biết Tạ Trì An đang trầm tư, mắt hắn đong đầy ý cười, đến cả giọng điệu cũng hào hứng thêm mấy phần, bùi tai gấp bội, "Em nguyện ý làm số 0 của tôi chứ?"
...!Đây là loại câu hỏi thối nát gì chứ, tại sao từ một lời mời tổ đội bình thường qua mồm Giang Khoát có thể trở nên ái muội như thế.
Môi Tạ Trì An co giật: "Cởi trói trước đã."
Tay của cậu vẫn còn bị cầm tù đây này.
Giang Khoát rất sảng khoái tháo nút cho Tạ Trì An, còn lùi ra sau một bước cho cậu ít không gian.
Tạ Trì An xoa xoa mấy vết hằn trên cổ tay, cậu chẳng thèm nhặt vũ khí dưới đất mà thẳng tay đấm vào khuôn mặt anh tuấn của Giang Khoát.
Giang Khoát định đỡ, nghĩ thế nào lại thôi, sống sờ sờ ăn một quyền.
Chưa xong, Tạ Trì An lên gối, bồi thêm một cú thúc mạnh vào bụng Giang Khoát.
"Ui..." Giang Khoát hít khí lạnh, gập người xuống ôm phần dưới.
Sau hai lần ra tay trời giáng, Tạ Trì An mới nhặt kiếm, giáo lên, lạnh lùng phun ra một chữ: "Được."
-
Chờ đến khi Giang Khoát đứng thẳng lưng được, môi hắn vẫn vẽ ra một nụ cười thiếu đòn: "Bớt giận chưa?"
Em bé mới lớn thường hay nóng tính mà, lại còn bị hắn bắt nạt như thế, phát tiết chút âu cũng bình thường.
Tạ Trì An mặt không cảm xúc, chỉ liếc hắn: "Nhóm lửa."
Cậu đói rồi.
Giang Khoát trưng ra bộ mặt "anh hiểu mà", lập tức nhanh nhẹn xếp củi làm bếp.
Thực không dám giấu giếm, mấy ngày qua hắn cũng chẳng biết mình đang cho vào mồm thứ gì nữa.
Cá nướng hoặc là nửa sống nửa chín hoặc là cháy khét lèn lẹt, hoàn toàn không phải cái kiểu "ngoài vàng giòn, trong mềm mềm" hôm nọ.
Trong những ngày Tạ Trì An rời đi, Giang Khoát nhớ cậu phát điên, nhất là mỗi khi đến giờ dùng bữa.
Lúc Tạ Trì An lật xiên nướng qua lại, màu sắc, hương vị đều tuyệt vời, một món nướng mỡ mà không ngấy vừa ra lò, Giang Khoát vừa khéo đang ngồi một bên ngóng trông mòn mỏi.
Tạ Trì An nướng xong, chẳng thèm nhìn Giang Khoát lấy một cái, bắt đầu ăn.
Giang Khoát nháy mắt.
Lại nháy mắt.
Vào khoảnh khắc Tạ Trì An sắp sửa thưởng thức xiên thứ hai, Giang Khoát không nhịn nổi nữa, hỏi: "Em trai, còn của tôi thì sao?"
Tạ Trì An trả lời thản nhiên: "Tôi đâu có nói là sẽ nướng cho anh đâu? Tự mình động thủ, cơm no áo ấm."
Giang Khoát: "..." Tự hắn động thủ sẽ gọi là hại người hại mình.
Cách Tạ Trì An dùng bữa cực kỳ văn nhã kết hợp với gương mặt nghiêng nước nghiêng thành này, ngắm thôi cũng là một loại hưởng thụ mỹ mãn.
Giang Khoát ngắm người ta mà nuốt nước bọt.
Chỉ được nhìn không được ăn, quá độc ác.
Bạn nhỏ còn chưa nguôi giận nữa.
Làm sao để dỗ đây?
Giang Khoát nghĩ nghĩ, dần dà ánh mắt hắn va phải vết thương trên mu bàn tay cậu.
Nó đã kết vảy, trở thành một vệt đỏ rõ ràng trên làn da trắng nõn.
Mà dưới lớp quần áo kia còn có rất nhiều vết thương khác hắn để lại, chúng vắt ngang dọc trên cơ thể thiếu niên.
Bởi vì vấn đề về thể chất mỗi người, cùng một vết bầm, trên người Giang Khoát đã mờ đi không ít, nhưng trên làn da quá mức nõn nà của thiếu niên lại vẫn nổi bần bật như ngày đầu.
Đây là làn da chỉ véo nhẹ thôi cũng hồng ngân cả ngày lại bị hắn giày vò thành từng mảng máu tụ.
Tự nhiên, Giang Khoát cảm thấy mình rất khốn nạn.
Một cậu trai đáng yêu như vậy, sao hắn lại có thể ra tay được.
Giang Khoát hỏi: "Em trai, em...!có đau không?"
Tạ Trì An không ngẩng đầu: "Dây thần kinh đau của tôi chưa đứt." Nhưng chút đau ấy chẳng tính là gì.
"Tôi xin lỗi."
Tạ Trì An bất ngờ nhìn hắn.
Giang Khoát vậy mà lại xin lỗi.
Có gì để xin lỗi đâu? Vốn hai người họ bèo nước gặp nhau, lúc cùng chung lợi ích thì liên kết tạm thời, khi lập trường khác biệt thì mỗi người một ngả.
Không ai sai cả.
Giang Khoát hối hận: "Sớm biết chúng ta sẽ vẫn là một đội, tôi tuyệt đối sẽ không ra tay."
Tạ Trì An chẳng nể mặt: "Anh không ra tay, tôi vẫn ra tay."
Giang Khoát nói: "Vậy thì tôi sẽ không đánh trả."
Tạ Trì An: "Vậy anh chết chắc."
Giang Khoát: "..."
Hắn cười nhẹ: "Em bỏ được ư? Em trai."
Có gì mà không nỡ? Anh là gì của tôi? Tạ Trì An định giễu cợt lại, nhưng nghĩ gì đó cậu lại ngậm miệng.
...!Đúng là cậu không nỡ.
Nếu cậu cầm lên được, bỏ xuống được thì lúc ấy ngọn giáo sẽ không chần chờ chọc xuyên tim Giang Khoát.
Nếu không phải do vũ khí chần chờ, cậu cũng không bị trói cứng trên cây.
Họ thắng nhau ở chiến lực, rồi lại thua ở mềm lòng.
Tạ Trì An cụp mắt, nhìn vết thương trên tay đến xuất thần.
Kỳ thật cậu không giận mấy, Giang Khoát chỉ bị thương nhẹ hơn cậu chút mà thôi.
Mà phần chênh lệch không đáng kể này cũng là do tài cậu không bằng người.
Tạ Trì An vốn là người trưởng thành lý trí thế mà khi đối mặt với Giang Khoát, cậu không thể ngăn nổi cảm xúc của mình.
Lại còn làm ra hành động hờn dỗi không cho ăn này...!Thật không khác gì trẻ em lên cơn đành hanh.
Tạ Trì An quyết định trở về làm người lớn, độ lượng giơ ra trước mặt Giang Khoát một xiên nướng.
Giang Khoát nhìn cậu, thiếu niên lập tức nạt hắn: "Ăn rồi ngậm miệng lại."
Bây giờ, Tạ Trì không muốn nghe Giang Khoát thốt ra bất kỳ cái gì.
Có cảm giác mỗi một câu hắn nói đều đang khuấy đảo suy nghĩ của cậu.
Giang Khoát cong môi cười nhẹ, cũng nghe lời không nói gì cả.
Tạ Trì An vứt xương cá vào trong đống lửa, nhìn nó cháy mòn thành tro, cậu mới đột ngột mở miệng: "Sau này đừng gọi tôi là em trai nữa."
Giang Khoát quay sang nhìn cậu: "Tại sao?"
"Tôi có anh trai.
Thân."
"Vậy cũng đâu có sao." Giang Khoát nói, "Nếu không gọi là em trai thì kêu gì bây giờ? An An?" Thời điểm hắn bật ra hai tiếng cuối, đầu môi hắn cũng phanh lại, nhấm nháp hương vị quen thuộc bất chợt ùa về.
Tạ Trì An cũng giật nảy, lập tức phản pháo: "Đừng dùng từ láy có được không." Cứ làm như cậu là con nít con nôi không bằng.
"Không được." Giang Khoát giải thích rất hợp tình hợp lý, "An An tốt mà.
Bình an.
Chìm nổi trong Trò chơi này, thứ chúng ta muốn cũng chỉ vỏn vẹn hai chữ này mà thôi."
Tạ Trì An chẳng định dây vào Giang Khoát.
Nhưng như thế lại càng để tư duy của Giang Khoát được đà phi nước đại.
Giang Khoát trút hết hứng khởi vào vấn đề xưng hô này, hắn đề xuất: "An An, tôi gọi em là "em trai" nhiều như vậy, em cũng nên gọi một tiếng "anh trai" chứ nhỉ?"
Tạ Trì An liếc xéo hắn: "Đồ ăn cũng không khiến anh ngậm miệng vào được à?"
"..." Giang Khoát làm động tác kéo khóa miệng tỏ ý đầu hàng.
Lúc hai người đang yên lặng dùng bữa, thông báo lại tới.
"Người chơi số 61 đã tử vong."
"Người chơi số 69 đã tử vong."
"Người chơi số 65 đã tử vong."
"Người chơi số 67 đã tử vong."
"Chúc mừng người chơi số 7 đạt thành tựu QUADRA-KILL."
Hai vợ chồng múa quảng trường và cặp đôi cuồng Rock đã cưỡi hạc chầu Trời cả đám.
Tạ Trì An khá ấn tượng với người số 7 này, trước đó hắn đã từng đạt TRIPPLE-KILL một lần, bây giờ lại thêm QUADRA-KILL, chí ít phải có 7 người chết trong tay hắn.
"Quen biết à?" Giang Khoát thấy Tạ Trì An trầm tư thì lên tiếng.
"Vừa mới gặp hai đội đó xong." Tạ Trì An quay sang hỏi Giang Khoát, "Đánh giá cửa thứ Nhất của anh là gì?"
Giang Khoát khựng lại rồi mới đáp: "3S."
SSS.
Trong dự liệu, dù sao cũng là số 1 mà.
"Có phần thưởng qua cửa không?"
"Đương nhiên có." Giang Khoát còn không thèm để vào mắt, "Một tấm thẻ tổ đội mà thôi, vốn còn cảm thấy là cái gân gà vô dụng.
Cơ mà bây giờ thì...!Em có muốn vào cửa tiếp theo chung với tôi không?" Ánh mắt hắn sáng rực thình lình quét tới.
Tự Giang Khoát cảm thấy cực kỳ tốt đẹp.
Nhưng Tạ Trì An thì chẳng nể mặt cho: "Sau cửa này tôi chẳng muốn nhìn thấy anh nữa."
...!Sự thật là Tạ Trì An cũng cảm thấy rất tốt đẹp.
Bình thường ai lại đặt hết lòng tin vào một người có thể sánh bước cùng mình vào cửa ải tiếp theo chứ.
"Vậy à." Giang Khoát tỏ ra bất đắc dĩ, "Nhẫn tâm quá mà."
Tạ Trì An hạ mắt.
Phần thưởng qua cửa của số 61, số 69, số 65, số 67 đều là thẻ tổ đội, quà tặng khen thưởng số 1 cũng là một tấm thẻ tổ đội.
Phần thưởng cho loại SSS và loại B lại không có gì khác nhau sao?
"Thẻ của anh có tác dụng chi tiết gì?" Tạ Trì An hỏi.
Một câu hỏi nhỏ lại tòi ra một thành tựu lớn.
Giang Khoát: "Có hiệu lực vĩnh viễn vô thời hạn, được tổ đội nhiều nhất 5 người."
Tạ Trì An: "...!Thế mà vô dụng à?"
So với thẻ tổ đội chỉ được sử dụng một lần duy nhất và tổ đội với nhiều nhất hai người của đám số 61 kia thì hữu dụng lắm có biết không?
Giang Khoát: "Không vô dụng sao? Tôi đã quen chinh chiến một mình, giống em vậy, không cần đồng đội."
Khí chất trâu bò ập thẳng vào mặt.
Tạ Trì An lại đặt vấn đề tiếp: "Nếu được tổ đội 4 người thì làm thế nào để vào Trò chơi hiện tại của chúng ta..." Còn chưa dứt lời Tạ Trì An đã ngậm miệng, cậu vừa ý thức được mình vừa hỏi một câu ngu ngốc đến mức nào.
Quả nhiên, Giang Khoát cười nói: "An An, em chưa qua cửa nào đấy à? Xưa nay chỉ có chuyện Trò chơi dựa vào nhân số tạo phó bản, nào có chuyện phó bản lựa chọn nhân số.
Tổ đội 4 người đương phải tham gia vào Trò chơi cho phép điều đó."
Tạ Trì An: "Ừm."
"An An thông minh như vậy, sao lần này lại...?" Giang Khoát đùa cậu, "Chẳng nhẽ phần thưởng qua cửa của em lại không phải thẻ tổ đội?"
Tạ Trì An thật muốn đáp mình căn bản còn không có phần thưởng.
Nhưng Tạ Trì An vẫn rất bình tĩnh, hỏi vấn đề cuối cùng: "Cửa thứ Nhất của anh?"
Trước mắt, trong số người chơi Tạ Trì An đã gặp bao gồm cả số 10 Quý Thanh Lâm, tình huống cửa thứ Nhất của họ tương đối đơn giản, hầu như không cùng đẳng cấp với cửa của Tạ Trì An.
Tạ Trì An rất tò mò cửa thứ Nhất của số 1 Giang Khoát khó như thế nào.
...!Sự thật chứng minh, cửa thứ Nhất của Tạ Trì An và Giang Khoát cũng không cùng một đẳng cấp.
Giang Khoát nói tự nhiên như mây trôi nước chảy: "Cửa đầu tiên của tôi ấy à, bản đồ địa hình: trường đại học.
An An, em có biết một trường đại học có thể chứa bao nhiêu người không?"
Giang Khoát nói nhẹ tựa lông hồng, nhưng mắt Tạ Trì An bắt đầu lộ ra kinh hãi.
Giang Khoát đáp: "20.000 người."
- ----
Đông Vân Triều: Tôi nghĩ anh công đang vừa thổ lộ vừa trộm trêu em ý là muốn ấy ấy với trẻ vị thành niên người ta rồi đi tù cũng được:)) Vừa eww tởm vừa ngọt ngào.
Cơ mà nếu bạn nào có cách hiểu hoặc cách dịch khác bớt cấn hơn thì nhớ cmt cho tôi biết nhaa..