Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 66

Hi Phù Ẩn nhẹ nhàng lắc đầu, thái độ vừa hiền hòa vừa kiên quyết nói: “A Khương, không được, ta sẽ không để nàng một mình lên đường.”

Khương Mạc chau mày, không phục hỏi ngược lại: “Bình Giang ít nhất còn tính là an toàn, nhưng Kinh thành bây giờ lại là đầm rồng hang hổ, ta sao dám yên tâm?”. 

Hi Phù Ẩn im lặng, Kinh thành có bao nhiêu nguy hiểm, hắn rõ ràng hơn bất cứ ai. Nhưng dù hiểu rõ trong lòng, hắn cũng không thể nói ra ngoài, cho nên hắn vẫn mỉm cười an ủi trái tim Khương Mạc: “Bên trong triều đình không phải ai cũng là người của Triệu Túc. Ta ít nhiều cũng đứng hàng Tam sư, thời gian làm quan cũng không ngắn, Triệu Túc không dám ra tay với ta trong Kinh thành.”

Khương Mạc cũng không phải là người bị dăm ba câu lời nói là có thể lừa gạt, đặc biệt là trong thời điểm thế này, đầu nàng càng xoay chuyển nhanh hơn: “Vậy lúc lên đường thì sao? Người của Triệu Túc như là mèo ngửi mùi tanh, cắn chết ngươi không bỏ. Sợ là sợ chàng căn bản không thể đến Kinh thành được!”

Dứt lời, Khương Mạc khống chế không nổi, run mình một cái.

Chỉ vài lần giao thủ ngắn ngủi, cũng đủ để khiến nàng thăm dò rõ đức hạnh của bọn người đó rồi. Tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn, trong mắt chúng, mạng người quả thật là thứ không đáng để nhắc tới, giơ tay lên là có thể diệt sạch.

Khương Mạc kéo Hi Phù Ẩn, nhìn hắn một cách cố chấp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý cho chàng chỉ mang theo một mình Bá Sơn lên đường, tuyệt đối không thể.”

Hi Phù Ẩn nghe vậy, có chút dở khóc dở cười, hắn bất đắc dĩ nói: “A Khương, công phu của Bá Sơn rất tốt.”

Khương Mạc cắn chặt răng hàm sau, không nhả miệng: “Công phu của hắn có cao đi nữa thì cũng là một người. Hi Phù Ẩn, người của Lê Phàn còn đang lục soát núi, chàng đã quên lúc ấy chúng ta chạy ra thế nào hay sao? Lê Phàn tàn nhẫn độc ác, thuộc hạ lại nhiều người như vậy. Lỡ như hắn phát hiện chàng, võ công Bá Sơn có cao nhường mấy thì có thể chắn nổi không?”

Nhắc đến đó, Khương Mạc tạm dừng một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên sầm tối: “Hi Phù Ẩn, ngay từ đầu ta đã không thể cản được chàng, cũng không nên cản chàng. Cho nên ta cho chàng đến Kinh thành, đi gánh trách nhiệm mà chàng nên gánh, cũng không dám nhắc đến nửa câu phải mang ta đi theo, bởi vì ta không muốn liên lụy chàng. Nhưng chàng có thể để ta an tâm một chút được không? Cho dù chỉ là một chút? Hi Phù Ẩn, chàng đừng quên, là chính chàng nói muốn cưới ta, ta không muốn còn chưa vào cửa Hi gia đã trở thành góa phụ.”

Nói xong, yết hầu Khương Mạc như là bị một cục đá nghẽn lại. Nàng nhắm chặt miệng, suy nghĩ một hồi, cảm thấy điều nên nói đã nói hết rồi, nàng cong khóe miệng nói: “Hi Phù Ẩn, ta và người khác không giống nhau, nếu chàng thật sự chết đi, ta sẽ không thủ tiết cho chàng.”

Nghe hết lời Khương Mạc nói, Hi Phù Ẩn lập tức cứng họng, hắn hơi nhắm mắt lại, khuôn mặt sạch đẹp kia thêm vài phần đau thương: “A Khương, đừng nói như vậy.”

Khương Mạc liếm bờ môi khô ráo, lẩm bẩm nói: “Hi Phù Ẩn, đàn ông tốt sẽ không làm phụ nữ phải lo lắng hãi hùng, chàng nghe ta đi, có được không?”

Có một vài lời tuy chưa nói ra miệng, nhưng Khương Mạc còn rõ ràng hơn bất cứ ai khác rằng, lần từ biệt này, đường phía trước chẳng biết về đâu.

Hi Phù Ẩn muốn vào đầm rồng hang hổ, là thành hay là bại, chẳng ai biết được. Kết quả tệ nhất chính là phải vĩnh biệt.

Một mình nàng lẻ loi bước đến thế giới này, không có người thân, không có bạn bè. Vừa mới tới đây, ngay cả một người có thể nói chuyện cũng không có, bên người ngày ngày đều có người chết, thân dưới địa ngục. Là Hi Phù Ẩn, khiến nàng có mối liên hệ với thế giới này, khiến nàng từ từ có được lòng trung thành với nó.

Hi Phù Ẩn, là người nàng đặt tận sâu đáy lòng.

Hi Phù Ẩn an tĩnh nghe từng câu mà Khương Mạc nói, ngẫm đi ngẫm lại những lời nàng nói. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác khó lòng giải thích, từ nhỏ hắn đã biết trách nhiệm của mình, khi còn nhỏ tuổi đã như một ông cụ non, chưa bao giờ có ai nói một câu lo lắng hắn một cách trắng trợn như vậy. Cho dù tổ mẫu có lo lắng hắn, cũng chỉ sẽ âm thầm đau lòng bên trong, ngoài miệng chỉ dặn dò hắn cẩn thận. Đây là một cảm giác đặc biệt kì lạ, nhưng lại khiến đáy lòng hắn toát lên một nỗi sung sướng nhè nhẹ.

“Ừ.”

Chậm rãi tiêu hóa cảm xúc trong lòng, Hi Phù Ẩn khàn giọng nói.

Nhưng khi Khương Mạc vừa thở phào nhẹ nhõm xong, lại nghe thấy Hi Phù Ẩn nói: “Vậy thì để Mẫn Kiên theo nàng đi.”

Khương Mạc nghe vậy thì cau mày, đang định nói gì thì Hi Phù Ẩn đã cau mày theo, nhìn nàng cố chấp: “A Khương, để Mẫn Kiên theo nàng.”

Hai người đối mặt nhau, bỗng dưng, lời Khương Mạc muốn nói cuối cùng cũng không thành lời. Bởi vì nàng nhận thấy nỗi lo sợ từ trong đôi mắt đen nhánh xinh đẹp kia, nó cũng cố chấp như nàng vậy.

Ánh mắt như vậy, hoàn toàn ngăn chặn mọi lời nói của nàng.

Nàng chậm rãi gật đầu: “Ừ.”

Im lặng một lúc, nàng hỏi: “Chàng tính khi nào thì đi?”

Hi Phù Ẩn nói: “Ngày mai.”

Khương Mạc chau mày: “Ngày mai? Gấp như vậy?”

Hi Phù Ẩn gật đầu: “Sau khi ta đi, ta sẽ để người thả tin tức ra. Chờ người của Lê Phàn thu về, nàng hẵng xuất phát.”

“Vậy thì không phải chàng sẽ càng nguy hiểm hơn sao?”

Người đều đuổi theo hắn đi, Khương Mạc đương nhiên có thể bình an trôi chảy đến Bình Giang. Đây không phải là biến tướng để Hi Phù Ẩn dẫn truy binh giúp nàng hay sao?

“Đừng lo, người của Hi gia đang trên đường tới, rời khỏi địa giới Liêu Hà rồi, bọn họ sẽ hội họp trên đường với ta.”

“Chàng, chàng xác định?”

“Ừ.”

Việc đã đến nước này, ai cũng thối lui một bước chính là kết quả tốt nhất. Khương Mạc cũng không còn tranh cãi với Hi Phù Ẩn nữa.

Bên này bọn họ vừa nói xong, Bá Sơn, Thành Phương và Mẫn Kiên ba người đã vừa lúc trở về.

Ba người này đều không tệ, người cao chân dài, tướng mạo tuấn tú, còn Mẫn Kiên thì trông non nớt hơn một chút, như là tuổi tác không lớn. Ba người ngược sáng tiến đến, trông cực kỳ lóa mắt. Chẳng qua nhìn khuôn mặt Hi Phù Ẩn lâu dài rồi, thẩm mỹ của Khương Mạc trực tiếp bị đưa lên cao, cũng không đến mức nhìn sững người.

So với hai người khác, Thành Phương có vẻ nhếch nhác hơn một chút, tóc lộn xộn, trên người cũng dính không ít bùn đất.

Thấy hắn như vậy, Khương Mạc vẫn có chút xấu hổ.

Kết quả, nàng còn chưa kịp nói lời xin lỗi, ba người trước mặt thế mà động tác giống nhau, quỳ xuống trước mặt nàng: “Lúc trước là thuộc hạ mạo phạm, xin cô nương thứ tội.”

Khương Mạc sửng sốt, chờ đến khi phản ứng lại, lập tức luống cuống tay chân bảo ba người đứng lên: “Là ta không hỏi rõ ràng, ra tay với các ngươi trước, sao có thể trách các ngươi được, mau đứng lên, mau đứng lên.”

Nhưng nàng nói xong rồi, ba người kia vẫn cứ quỳ trên mặt đất không dậy. Đang lúc nàng hoảng hốt, đôi mắt thoáng nhìn, đột nhiên phát hiện Mẫn Kiên đang lén lút nhìn sắc mặt Hi Phù Ẩn, Khương Mạc lập tức phản ứng lại.

Nàng cũng lập tức quay đầu nhìn Hi Phù Ẩn.

Sắc mặt Hi Phù Ẩn hờ hững, không thể nhìn ra dáng vẻ lúc trước của người này dù chỉ một chút, ánh mắt của hắn chỉ khi chuyển về phía Khương Mạc mới dịu dàng xuống.

“Khương cô nương bảo các ngươi đứng lên, thì cứ đứng lên. Nhớ là sau này các ngươi thấy được Khương cô nương, thì cũng như là thấy được ta vậy, rõ chưa?”

“Vâng.”

Ba người cung kính cùng nhau đáp lại, đồng thời trong lòng cũng đã đại khái thăm đò rõ ràng địa vị của vị Khương cô nương này trong lòng công tử.

Sau khi có người giúp đỡ, Khương Mạc nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nàng lấy toàn bộ đồ trong ba lô ra sửa sang lại một chút, bởi vì lúc trước đánh nhau, trái sung đã hoàn toàn bị hư nát, nàng phải ném nó đi. Hạt dẻ thì lại không hư, nàng tính thừa dịp này lột hết vỏ hạt dẻ ra, để Hi Phù Ẩn mang theo vào lúc xuất phát ngày mai.

Nào biết vừa mới lấy đồ ra ngoài, nàng vừa chuẩn bị lột vỏ đã bị Mẫn Kiên giành việc, chết sống không cho nàng chạm vào đống hạt dẻ đó.

Hắn như là sợ bị Khương Mạc cướp về lại, động tác vừa vội vừa mau, cho nên bị gờ thô của hạt dẻ đâm cho không nhẹ, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Khương Mạc nhìn hắn như vậy, thiếu chút nữa đã bị chọc cười. Không lột vỏ hạt dẻ, nên nàng lại đứng lên tính toán tìm chút đồ ăn về. Dù sao hôm nay có năm cái miệng, đồ chuẩn bị lúc trước sao lại đủ.

Kết quả người mới vừa đi không được mấy bước, đã bị Mẫn Kiên bên cạnh gọi lại, hắn nói là Thành Phương đã đi săn thú rồi.

Khương Mạc lại nghĩ, nếu không thì chuẩn bị nước đi, thì bị báo cho là Bá Sơn đã đi làm rồi.

Công việc bận rộn ngày xưa đều bị cướp sạch, trong khoảng thời gian ngắn, Khương Mạc có chút mờ mịt, không biết nên làm gì cả.

Đứng đó sửng sốt hồi lâu, nàng lại trở về bên người Hi Phù Ẩn, dựa người vào hắn ngồi xuống.

Nàng quay đầu nhìn về phía Hi Phù Ẩn, trong vẻ thắc mắc của hắn, thật lòng thật tình nói một câu: “Thủ hạ của ngươi thật sự rất biết làm việc!”

Hi Phù Ẩn nghe vậy thì bật cười: “Ám vệ Hi gia đều được huấn luyện từ trại quân đội ra, mấy công việc này bọn họ đều quen tay cả, cứ để bọn họ làm đi.”

“Bọn họ đều làm hết công việc, thì ta làm gì đây?” Khương Mạc nhìn thoáng qua Mẫn Kiên ngồi xổm trên mặt đất cách bọn họ không xa, nhỏ giọng nói.

“Nghỉ ngơi một lát đi.” Hi Phù Ẩn vỗ đầu nàng.

Khương Mạc mím môi, biểu cảm trở nên có chút uất ức: “Nhưng ta cứ muốn làm cái gì đó, lúc trước đã quen rồi mà. Bây giờ không làm gì, cả người ta đều thấy không được tự nhiên.”

Hi Phù Ẩn ngẩn ra, sau đó tiếng cười nhỏ bé tràn ra khỏi môi hắn.

“Sao chàng còn cười?” Khương Mạc nhìn thoáng qua, thấy Mẫn Kiên vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tò mò nhìn bọn họ, mặt mũi có chút xấu hổ.

Hi Phù Ẩn cười một hồi thì ngừng cười. Trên mặt ngược lại mang theo chút phiền muộn, hắn thở dài: “A Khương, nếu chúng ta có thể gặp gỡ nhau sớm hơn, nàng sẽ không phải lang bạt khắp nơi như thế.”

Khương Mạc lại nhìn Hi Phù Ẩn một cách kì quái, nói: “Nếu là ta gặp được chàng khi chàng vẫn là Thủ phụ bễ nghễ hơn người kia, nhất định chàng sẽ không thèm liếc mắt nhìn ta dù một cái, như bây giờ mới là đúng lúc.”

Hi Phù Ẩn nghe vậy thì im lặng một lúc, không phủ nhận lời Khương Mạc nói. Đúng vậy, nếu không gặp gỡ Khương Mạc, có lẽ đời này hắn cũng sẽ không tính toán thành thân.

Màn đêm buông xuống, trong sơn động có lửa nhóm lên. Trên giá có treo một con thỏ đang nướng, mùi thơm xông vào mũi, ngửi thôi đã khiến người nhịn không được chảy nước miếng.

Đôi mắt Khương Mạc càng như mọc ra trên người con thỏ nướng kia, không chớp mắt chút nào. Mấy tháng nay, số lần ăn thịt của nàng và Hi Phù Ẩn có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần ăn thịt trước kia, vẫn là thịt có được từ chỗ Tôn Chiêu đang đuổi giết bọn họ. Nhưng thịt kia bị chế biến thành lương khô, vừa khô vừa mặn, rất khó ăn. Chẳng qua lúc đó có đồ ăn thôi đã là không tệ rồi, ai còn quan tâm vị nó thế nào chứ.

Nhưng con thỏ nướng hôm nay thì khác.

Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, ba người Mẫn Kiên bọn họ sẽ mang theo gia vị bên người, hơn nữa nhìn tay nghề kia, kinh nghiệm nướng thỏ này cũng rất là cao. Cho nên có thể tưởng tượng được hương vị của con thỏ này không thể nào là tệ được.

Khương Mạc nhìn, mắt trông mong, chờ đến khi thỏ cuối cùng cũng được nướng xong, giây phút nàng cho thịt thỏ vào miệng, Khương Mạc thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng.

Thịt thỏ ngoài giòn trong mềm, nuốt một ngụm xuống, đầy miệng thơm nức, càng hiếm có là thế mà không có vị tanh của thỏ.

Ăn quá ngon, Khương Mạc đã rất lâu rồi chưa từng ăn qua thứ ngon như vậy.

Trước kia đều theo đuổi chuyện lấp đầy bụng, điều đó đã khiến nàng quên mất chuyện theo đuổi mỹ vị là chuyện khiến con người hạnh phúc ra sao.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment