Tô Oanh nhắm mắt lại, che giấu vẻ đau xót ở chỗ sâu trong mắt, khi mở mắt ra, đã khôi phục bộ dáng lạnh lẽo người sống chớ đến gần.
Ở dưới trấn an của Tô Oanh, Đại Bảo dần bình tĩnh lại, Tô Oanh cũng thừa dịp lúc này dựa vào dưới tàng cây nhắm hai mắt lại.
Ở trong nháy mắt hô hấp của nàng trở nên đều đều kia, Tiêu Tẫn đột nhiên mở mắt đen.
Đôi mắt đen tối dưới sao trời nặng nề dừng ở trên người Tô Oanh, bóng đêm cũng áp không được lạnh lẽo nồng đậm đáy mắt hắn.
Hắn không tin Tô Oanh sẽ đột nhiên đổi tính tốt bụng với hắn và bọn nhỏ, hiện tại hắn đang đợi, hắn phải biết mục đích cuối cùng của nữ nhân này là cái gì.
Không trung hiện ra màu trắng bạc mang theo màu đen nhàn nhạt.
khi Tô Oanh mở mắt ra, quan sai đã múa may roi dài quát lớn các phạm nhân còn đang suy yếu đứng dậy lên đường.
"Đứng lên đứng lên, đều cút lên cho ta."
Quan sai áp giải phạm nhân là có thời hạn, yêu cầu ở thời gian chỉ định đưa phạm nhân đến sau đó hồi kinh phục mệnh, bằng không cho dù không có hoàn thành nhiệm vụ, sẽ phải chịu phạt.
Ngày hôm qua bọn họ đến trễ hơn non nửa ngày, hôm nay tự nhiên muốn xuất phát bổ sung lộ trình lúc trước đến trễ trước.
Tô Oanh đứng lên nhìn nhánh cây bên cạnh bị bẻ gãy, đại hán ngày hôm qua bị treo ở phía trên đã bị đồng lõa cứu đi, nàng không để ý tới nhiều hơn, những cặn bã đó tới một người nàng đánh một người, tới hai người nàng giết một đôi.
Tiêu Tẫn vừa tỉnh trên đùi đã truyền đến một trận đau đớn xuyên tim, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy chân đau như vậy trong mấy ngày nay, tuy đau đớn khó nhịn, nhưng hắn biết đây là thương thế của mình đang chuyển biến tốt đẹp.
Hắn cố nén đau đớn ôm Nhị Bảo lên, nhưng mới vừa động, cánh tay vẫn là rút lực, chỉ có thể miễn cưỡng bế hài tử lên, muốn đứng lên đi căn bản là không có khả năng.
Tô Oanh đang chuẩn bị cõng Đại Bảo lên, đảo mắt thấy sắc mặt Tiêu Tẫn đen xuống: "Chính ngươi đều đứng không vững còn muốn ôm hài tử đi, thể hiện cũng phải nhìn chính mình có năng lực kia hay không."
Đồng tử Tiêu Tẫn co rụt lại, mắt đen sâu tỏa ra một tia u ám.
Khi đôi diện với đôi mắt của hắn, Tô Oanh cảm giác mình như là bị hắc động theo dõi, khiến cả người nàng khó chịu.
Người này cũng không biết là từ đôi ác quỷ bò ra như thế nào, mới có thể khiến hắn ở dưới tình huống chật vật như thế, còn có lực áp bách hút vào như vậy.
Tô Oanh vẫy tay với Nhị Bảo: "Linh Nhi đến chỗ của, ta có lương khô ăn."
Nhị Bảo vẫn là hơi sợ Tô Oanh, nhưng cô bé nhìn Tiêu Tẫn bởi vì miệng vết thương trên trán đau đớn đã toát ra mồ hôi lạnh, vẫn ngoan ngoãn bò xuống từ trên người hắn.
"Phụ thân, Linh Nhi không bị thương, Linh Nhi có thể tự mình đi."
Tô Oanh nhét một miếng lương khô vào trong tay Nhị Bảo: "Ngoan, ăn trước đi trong chốc lát phải lên đường."
Nhị Bảo ôm lương khô liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái, Tô Oanh hiểu ý nói: "Ngươi yên tâm, phụ thân ngươi cũng có."
Nghe nàng nói như vậy, Nhị Bảo mới ngoan ngoãn chịu ăn.
Tiêu Tẫn mạnh mẽ chống thân thể muốn đứng lên, nhưng hắn vừa động trên đùi đã truyền đến đau đớn xuyên tim, cuối cùng vô lực ngồi trở lại trên mặt đất.
Ngay ở lúc hắn muốn thử lại lần nữa, cánh tay đột nhiên bị người nâng lên, nháy mắt tiếp theo, cả người hắn đều bị Tô Oanh chống đứng lên.
Gân xanh trên trán Tiêu Tẫn nổi lên.
"Buông tay!"