Lão tam cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người.
Hắn đột nhiên nuốt nước miếng: "Có, có thể buổi tối gió lớn, chúng ta nghe được chính là tiếng gió, ngươi, tiểu tử ngươi đừng nghi thần nghi quỷ, nhanh đi trước, đi đi đi!"
"Hu hu hu..."
Nhưng hai người mới vừa động, lại nghe thấy một tiếng khóc bi thương truyền đến, tiếng ở trong căn nhà cách vách kia của bọn họ.
"Nương nó, lão tử cũng không tin, thứ gì giả thần giả quỷ ở đây!" Lý Lão Nhị phỉ nhổ, cầm theo đèn lồng xoay người đi về phía căn nhà kia.
Nơi này cũng là một gian phòng học vừa mới trát tường, Lý Lão Nhị cầm theo đèn lồng soi vào bên trong, cái gì cũng đều không có.
"A! Cái gì đều không có, hù dọa lão tử!" Lý Lão Nhị cười nhạo một tiếng, cầm theo đèn lồng xoay người muốn đi, đột nhiên một bóng dáng màu trắng bay tới trước mặt hắn ta, lộ ra mồm to đầy máu.
"A! Có quỷ!"
"Thư viện có quỷ?"
Tô Oanh "rắc" một miếng, cắn ở trên trái cây, quả này chua chua ngọt ngọt chính là khẩu vị nàng thích.
"Đúng vậy nương nương, là nô tỳ nghe lén từ Trương tổng quản." Bạch Sương vẻ mặt thần bí nói: "Chuyện truyền ra từ mấy ngày trước, nghe nói nháo đến không nhỏ, hiện tại buổi tối bên kia đều không có người dám làm việc."
Tô Oanh không tin quỷ quái gì nói: "Tính canh giờ hiện tại cũng nên hạ triều, ngươi đến chỗ Trương Thư Minh kia hỏi thăm cụ thể rốt cuộc tình huống như thế nào."
Lửa bát quái của Bạch Sương hừng hực thiêu đốt, thật vất vả có chuyện mới mẻ nàng ấy cần phải xông vào tuyến đầu: "Nương nương chờ một lát, nô tỳ đi ngay."
Bạch Sương không để Tô Oanh chờ lâu lắm, hận không thể chạy trở về.
"Nương nương, nô tỳ đã hỏi tình huống kỹ càng tỉ mỉ."
Chu Khinh yên lặng dưa một đĩa hạt đặt tới trước mặt Tô Oanh.
"Nói nói, tình huống như thế nào?"
"Thật ra là ở ba ngày trước, đầu tiên là có hai công nhân thấy quỷ, hai người bị dọa sợ, ngày hôm sau cũng không dám đi làm công, nhưng cấm quân đêm đó canh giữ ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh đi vào xem xét cũng không thấy được cái gì, nghĩ là hai người nhìn lầm."
Bạch Sương hít cái mũi tiếp tục nói: "Nhưng ai biết buổi tối ngày hôm sau lại xảy ra chuyện, trực tiếp có công nhân bị dọa đái ra quần, chỉ là lúc ấy còn có người gan lớn thấy rõ ràng bộ dáng nữ quỷ kia, một thân hồng y tóc tung bay, miệng rộng có thể ăn thịt người dọa người."
"Sau đó đó thì sao?"
"Sau đó có người nói, trước kia nữ quỷ kia chính là treo cổ ở trong thư viện, việc này còn phải nói lên lúc trước thư viện kia còn chưa dọn đi."
Tô Oanh cắn hạt dưa lẳng lặng nghe chuyện xưa.
"Vài chục năm trước, thư viện còn ở bên kia, có một nữ tử tuổi thanh xuân mỗi ngày đều sẽ bị tiếng đọc sách của thư viện hấp dẫn, mỗi ngày nàng ta đều sẽ lén ngồi xổm phía dưới tường nghe giảng bài, sau đó cũng học được không ít thứ, lúc ấy nàng bị đính xuống một việc hôn nhân, vốn không bao lâu sẽ phải xuất giá, nhưng nữ tử kia nghe sách một đoạn thời gian, cảm thấy mình cao nhân nhất đẳng lại không muốn gả cho vị hôn phu của mình, trong nhà người nữ tử đè nặng nàng xuất giá, nữ tử không từ, buổi tối trước một ngày xuất giá đã treo cổ ở phòng sau thư viện."
Tô Oanh đẩy nước trà đến trước mặt Bạch Sương, Bạch Sương cầm lấy uống một ngụm tiếp tục nói: "Việc này phải nói cũng là bình thường, nhưng từ đó về sau các bá tánh càng không thích để nữ nhi nhà mình đi đọc sách, nói đọc sách sẽ cảm thấy mình có năng lực lớn không nghe lời, sau đó thư viện dọn đi, việc này không giải quyết được gì."
"Nữ tử đọc sách biết chữ hiểu được nhiều thứ, sao không được?" Chu Khinh cảm thấy nữ tử hối hôn xác thật không tốt, nhưng nàng học tập đây là không sai.
"Bởi vì bọn họ muốn không phải một tài nữ học phú ngũ xa, mà là một nữ nhi, thê tử có thể dựa theo ý nguyện của bọn họ mà sống."