Vũ Vương cảm thấy mình bị nhục nhã, nhưng lại không có chứng cứ!
"Hoàng Thượng, nếu nghị hòa, vậy đương nhiên đây là việc chính khiến hai nước hữu hảo lui tới sau này, thứ khác đều là thứ yếu."
Đầu ngón tay Tiêu Tẫn lại gõ ở trên bàn: "Lời nói là nói như vậy không sai, chỉ là... Nếu Nam quốc là quốc gia thua trận, vậy chuyện này nên nói như thế nào, chẳng lẽ không phải nên do Sở quốc định đoạt? Nhưng trẫm cũng là hy vọng Sở quốc và Nam quốc có thể hữu hảo lui tới, tòa thành trì kia trẫm sẽ từ bỏ, nhưng thứ khác, Vũ Vương vẫn là thương nghị cẩn thận với quốc quân Nam quốc đi, chờ đưa đồ tới, trẫm nhất định phái binh mã ưu tú nhất trong kinh hộ tống Vũ Vương rời khỏi Sở quốc."
Lời này nghe vào tai Vũ Vương đó chính là uy hiếp trần trụi, nếu không thể đáp ứng những điều kiện này, vậy hắn ta không cần trở về nữa!
Vũ Vương xanh mặt từ Ngự Thư Phòng rời đi.
Sau khi trở về chỉ có thể lại truyền tin cho quốc quân Nam quốc lần nữa, cố gắng hoà giải từ giữa, bằng không người xui xẻo chính là hắn ta.
Tuy có không chém tới sứ thần, nhưng Tiêu Tẫn có thể có một vạn lý do chính đáng khiến mạng hắn ở kinh thành.
Trở lại hành cung, sắc mặt Vũ Vương đã đen như đáy nồi, việc cấp bách là hắn ta phải nhanh nghĩ cách rời khỏi nơi này.
"Các ngươi lập tức truyền tin cho phụ hoàng, nói rõ ý tứ mới nhất của Tiêu Tẫn cho ông ta, nếu phụ hoàng không muốn đồng ý, chúng ta sẽ phải chuẩn bị tốt đáp án xấu nhất."
Sắc mặt nhóm sứ thần đều không đẹp: "Vương gia yên tâm, có lẽ hoàng đế Sở quốc cũng chỉ là muốn gây áp lực cho Vương gia, không dám thật sự động vào Vương gia."
Vũ Vương đều không cảm thấy Tiêu Tẫn sẽ không dám động vào hắn ta: "Mặc kệ như thế nào, đều phải nghĩ cách mau rời khỏi kinh thành."
"Vâng, hạ quan lập tức truyền tin cho Hoàng Thượng." Tốt nhất là quốc quân Nam quốc có thể đồng ý điều kiện của Tiêu Tẫn, bằng không bọn họ ai cũng đều đừng nghĩ sống tốt. ...
Ban đêm, Tiêu Tẫn tắm gội đi vào nội điện đã thấy Tô Oanh ngồi xếp bằng hai chân ở trên giường, một đôi mắt phượng tràn đầy tia sáng.
Tô Oanh ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.
Tiêu Tẫn cong môi, vung tay lên để cho người nội điện lui ra ngoài đi đến trước mặt Tô Oanh khom người dán cái trán ở trên trán của nàng.
Hai tay Tô Oanh ôm mặt của hắn thấp giọng nói: "Hoàng Thượng đêm nay có muốn chơi chút kích thích không?"
Mắt đen của Tiêu Tẫn càng thêm ám trầm: "Muốn, Hoàng Hậu nói chơi như thế nào?"
Tô Oanh cong môi cười, cổ họng Tiêu Tẫn càng khô hơn, nến đỏ nội điện bỏng cháy ra nhiệt độ càng ngày càng cao.
Tiêu Tẫn vung ống tay áo lên, ánh nến trong điện nháy mắt tắt.
Mười lăm phút sau.
Tiêu Tẫn cõng Tô Oanh ở trên mái hiên vượt nóc băng tường, ánh trăng trắng sáng thường chiếu lên trên vẻ mặt âm trầm của hắn.
Nếu hắn biết kích thích trong miệng Tô Oanh là hơn nửa đêm trèo tường ra cung, nói cái gì hắn cũng đều trực tiếp đánh ngất người rồi lại nói sau.
Buổi tối Tô Oanh thật sự không muốn vận động, cho nên để cho Tiêu Tẫn cõng, khinh công tốt mà, phải cho nam nhân của mình không gian thi triển tài hoa của mình chứ.
Hơn nửa canh giờ sau, Tiêu Tẫn cõng theo Tô Oanh vững vàng rơi xuống sân thư viện.
Hai người đều là một đồ đen, gần như dung nhập vào trong ánh trăng.
Sau khi Tiêu Tẫn ổn định dừng lại, Tô Oanh từ trên lưng hắn xuống, chỉ phía trường học trước: "Có phải quỷ ở phòng bên kia hay không."
Tiêu Tẫn lắc đầu, chi tiết kỹ càng tỉ mỉ hắn không rõ ràng lắm.
"Đi qua nhìn xem."
"Đừng nóng vội, hiện tại canh giờ còn chưa tới, chúng ta tìm một chỗ chờ."
Tô Oanh và Tiêu Tẫn tìm một nơi ẩn nấp ngủ đông.
Người bên này nói nữ quỷ đều là qua giờ tý mới hiện thân, Tô Oanh muốn biết rốt cuộc nữ quỷ này là thần thánh phương nào.