Tô Oanh ngồi thẳng người quay đầu lại đã nhìn thấy hai tiểu nãi bao ngồi ở một chỗ che cái miệng nhỏ lại cười trộm, còn dùng tiếng tự cho là nhỏ giọng lặng lẽ nói.
"Ca ca, nương rất nhớ phụ thân, vừa nhìn thấy phụ thân đã muốn ôm."
Đại Bảo ra vẻ già đời gật đầu: "Hình như là có chuyện như vậy."
Tô Oanh: Nàng không có!
"Ca ca, phụ thân vẫn luôn nhìn nương, hắn có phải cũng muốn hôn nương hay không?"
"Rất nhớ là có chuyện như vậy."
Tiêu Tẫn: Hắn không có!
Tô Oanh lườm Tiêu Tẫn, thừa dịp lúc ta không ở đây rốt cuộc dạy hài tử thứ lung tung rối loạn gì vậy!
Mặt Tiêu Tẫn vô biểu tình dời mắt đi, lại âm thầm nắm chặt quyền, tối hôm qua Giang Dương kể chuyện xưa cho hài tử, khẳng định là hắn!
"Hắt xì"
Giang Dương đang chuẩn bị ngủ trong chốc lát xoa xoa cái mũi, nhìn trời trên đỉnh đầu, thật là gặp quỷ, trời nóng như vậy hắn còn hắt xì, cũng không biết là ai nhắc hắn mãi?
Trên xe ngựa, Tô Oanh nhìn Tiêu Tẫn: "Vòng tay kia trước đặt ở chỗ ngươi, ngươi giữ cẩn thận."
Tiêu Tẫn nhíu mày: "Ta vẫn sẽ luôn giữ."
Thân là một nữ nhân có trượng phu có hài tử, lại còn nhận đồ linh tinh của nam nhân khác, xem ra có một số việc hắn phải chậm rãi nói với nàng mới được.
Tô Oanh nghe hắn nói như vậy, mới không nói gì nữa.
Tô Oanh trở về, không chỉ là khiến bọn nhỏ vui vẻ, ngay cả Lý Đạt đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Thật là gặp quỷ, Lý Đạt hắn lại xem một phạm nhân lưu đày trở thành người tâm phúc của toàn bộ đội ngũ.
Tô Oanh dỗ hai đứa bé lên trên xe ngựa ngủ trưa, mới từ trên người lấy bản đồ mở ra ở trước mặt Tiêu Tẫn.
"Ở trước cuối tháng chúng ta có thể đến Yến thành, sau đó lại từ Tây Bắc đi về phía Yến Tây Quan, có phải sẽ ra biên cảnh Sở quốc hay không?"
Tiêu Tẫn nhìn bản đồ gật đầu:"Quan sai đưa chúng ta ra biên cảnh, lại đi qua ngọn núi này chính là Bắc Hoang."
Bản đồ này phạm vi bao quát rất rộng, bên trên có một chỗ vẽ một vòng tròn rất lớn rất to, bên cạnh đánh dấu bốn cái chữ to Bắc Hoang: "Ngươi hiểu biết bao nhiêu với nơi này?"
Tiêu Tẫn chậm rãi lắc đầu: "Nghe nói qua, chưa đi qua, chỉ biết nơi này là nơi tụ tập của phạm nhân lưu đày các quốc gia xung quanh."
Tô Oanh nhìn bản đồ, mảnh Bắc Hoang này quốc gia xung quanh tổ hợp lên giống như là một hình tam giác, mà Bắc Hoang ở trên đỉnh hình tam giác này.
Nàng chậm rãi khép bản đồ lại, ở lúc chưa hoàn toàn hiểu biết tình huống bên kia, cũng rất khó làm ra kế hoạch lâu dài quá chu toàn, vậy chỉ có thể đi một bước xem một bước.
"Chờ tới Bắc Hoang ổn định xuống rồi, ta sẽ giúp ngươi trị hai cái đùi này."
Chân của Tiêu Tẫn điều trị hơi phiền phức, hiện tại điều kiện trên đường hữu hạn, chỉ có thể chờ đến nơi sau dó ổn định lại nói, hơn nữa thương thế của hắn quá nặng, giai đoạn trước cần chữa trị thời gian dài, bằng không cũng rất khó tiến thêm một bước làm trị liệu.
Đáy mắt Tiêu Tẫn hiện lên một tia mong đợi, hắn không có nửa điểm nghi ngờ với lời Tô Oanh nói: "Được."
Kinh Thành, trong thư phòng phủ Đại hoàng tử.
Tiêu Tuyệt mặc mãng bào màu đỏ đậm ngồi ở trước bàn nhìn thám tử tới báo.
Càng xem đến phía sau, vẻ mặt của hắn ta càng cổ quái, cuối cùng trực tiếp ném thư vào mặt của thân tín.
"Đây là thám tử truyền tin tức đến cho bổn điện?"
"Tô Oanh bao cỏ kia có thể một mình giết chết một con Bạch Hổ? Nàng có thể đánh mấy chục đại hán đến khóc lóc gọi bậy quỳ xuống đất xin tha?" Tiêu Tuyệt nói đến phía sau đều tức cười.
"Nếu không phải người bọn họ nói là Tô Oanh, bổn điện đều muốn tự thân xuất mã đi đưa nhân tài như vậy trở lại!"
Thân tín sợ tới mức quỳ trên mặt đất sợ hãi nói: "Điện hạ ngài đừng nóng giận, thuộc hạ là cảm thấy những người này là không dám truyền tin tức linh tinh..."