Tô Oanh thậm chí thấy được tia chờ đợi ở trong mắt phụ nhân: "Ngươi nguyện ý theo ta không?"
Tiểu nữ hài nhìn Tô Oanh mắt đầy xa lạ.
Đại Bảo và Nhị Bảo đều nhíu chặt mày, bọn họ đã trải qua lưu đày, lúc trước cũng thiếu chút nữa bị bán, cho nên đặc biệt có thể đồng tình tao ngộ của tiểu nữ hài.
"Ngươi không cần sợ hãi, nương ta là người tốt, nếu ngươi nguyện ý đi theo chúng ta, về sau ngươi có thể ăn no."
Có thể đều là hài tử cùng tuổi, nhìn Đại Bảo bọn họ, tiểu cô nương cũng không sợ hãi nữa, đặc biệt là khi nghe được có thể ăn no, theo bản năng nàng nuốt nước miếng.
"Có, có thể ăn cơm no sao?"
"Đúng vậy, có thể ăn no, có cơm, còn có bánh bao thịt, ăn rất ngon."
Tiểu nữ hài động tâm.
Phụ nhân nhân cơ hội ra giá nói: "Năm lượng bạc, các ngươi muốn thì mua đi."
"Ta mua một người trưởng thành đều không đắt như vậy, hai lượng, một xu cũng sẽ không thêm nữa."
Phụ nhân lại cứng cổ nói: "Không được, thiếu một hai đều không được."
"Vậy không mua."
Tô Oanh thấy ánh mắt phụ nhân chột dạ, bộ dáng lại vẫn ra vẻ ương bướng, nàng cũng không hề trả giá, kéo Đại Bảo bọn họ xoay người rời đi.
Phụ nhân thấy Tô Oanh bọn họ đi, trong lòng hơi hoảng loạn, nhưng không muốn vịt tới tay lại bay đi, nhanh mở miệng nói bán.
Tô Oanh cũng không quay đầu lại mà để cấm quân đi làm, mua bán nhân khẩu cũng là phải nhập sách đăng ký.
"Sau khi dẫn người đi thì sắp xếp đến thư viện đi, cho vào lớp tuổi nhỏ nhất kia."
"Vâng."
"Còn muốn đi sao?" Xảy ra chuyện như vậy, cảm xúc của bọn họ đều trở nên không tốt.
"Đi."
Tiêu Tẫn lên tiếng, ôm Nhị Bảo lên tiếp tục đi.
Càng đi, đường nhỏ bên trong càng hẹp, ngẫu nhiên còn có thể thấy hài tử chơi đùa trên đường nhỏ ở bên ngoài, trên người bọn họ đều bẩn thỉu, phía dưới mũi đều chảy hai hàng nước mũi, mắt to đen lúng liếng trông mong nhìn Tô Oanh bọn họ.
Những ngôi nhà này đều là một ít lão nhân, phụ nhân còn có tiểu hài tử, ban ngày nam tử thành niên hẳn là đi tìm việc để làm, cho nên nhìn thấy cũng không nhiều.
"A? Kia không phải là tỷ tỷ buổi sáng mua bánh đánh sao? Tỷ tỷ?"
Tô Oanh nghe tiếng quay đầu lại đã thấy tiểu cô nương bán bánh đánh buổi sáng, nàng nhớ rõ, nàng ấy tên là Nguyệt Lượng.
"Là Nguyệt Lượng muội muội."
Nguyệt Lượng cười đi đến trước mặt bọn họ hơi nghi hoặc: "Tỷ tỷ, các ngươi cũng ở đây sao?"
Tô Oanh lắc đầu: "Không, chỉ là đi ngang qua nơi này nhìn xem."
"Vậy vừa lúc, tỷ tỷ đến nhà ta làm khách, nương ta nói muốn làm táo ngọt cho chúng ta ăn, nương ta làm táo ngọt kia ăn ngon hơn điểm tâm cửa hàng bán, tỷ tỷ tới nếm thử."
Một nhà Nguyệt Lượng ở nơi này, khẳng định cũng càng hiểu biết tình huống bên này hơn, nàng liếc mắt nhìn Tiêu Tẫn một cái, Tiêu Tẫn gật đầu, bọn họ dẫn theo hai bảo bảo đi theo Nguyệt Lượng.
"Phụ thân, nương, trong nhà có khách nhân đến."
Nhà Nguyệt Lượng vòng qua đường nhỏ ở sau cùng, so với nhà khác, nơi này của bọn họ như cao hơn một ít, nhưng khi Tiêu Tẫn đi vào, vẫn phải cúi đầu mới không đụng tới khung cửa.
Đi vào cửa, ánh sáng lập tức trở nên tối tăm, chỉ có cửa chính và cửa sổ mới có thể có ánh mặt trời mỏng manh chiếu vào.
Nghe thấy giọng của Nguyệt Lượng, phụ nhân từ trong phòng phía sau đi ra, thấy Tô Oanh bọn họ cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Chợt nhiệt tình cười tiếp đón: "Chỗ của chúng ta đơn sơ, mấy vị ngàn vạn không cần ghét bỏ."
Nguyệt Lượng cười vô cùng rộng rãi, đều không có nửa điểm vì tình huống gia đình mà cảm thấy tự ti.
"Nương, là con mời tỷ tỷ bọn họ đến ăn quả táo người làm, người mau đi làm đi, cũng đừng để cho tỷ tỷ bọn họ đợi lâu."
Phụ nhân cười gật đầu: "A, được được, nương sẽ đi làm."
Nguyệt Lượng cầm ghế nhỏ để Tô Oanh bọn họ ngồi xuống, bởi vì ghế quá nhỏ, Tiêu Tẫn ngồi ở bên trên có vẻ đặc biệt buồn cười.