Tô Oanh trấn an nói: "Đã ngủ rồi, thân thể không có trở ngại, ta để lại cho nàng chút thuốc, chờ ngày mai nàng tỉnh lại các ngươi lại cho nàng uống vào."
Hai phu thê là tin tưởng Tô Oanh: "Thật sự là cảm ơn phu nhân, ngày mai, ngày mai chúng ta sẽ đi đòi công đạo cho Nguyệt Lượng!"
Tô Oanh trên ghế ngồi xuống với hai phu thê: "Ngày mai các ngươi không cần phải đi, ta sẽ cho Nguyệt Lượng một công đạo."
Hai người vô cùng kinh ngạc, việc này cũng không nhỏ, đối tượng muốn nháo chính là Hoàng Hậu, người bình thường ai nguyện ý dẫm vào vũng nước đục này?
Bọn họ không nghĩ tới Tô Oanh có thể làm được một bước này, đáy lòng thật sự là cảm kích.
"Ý tốt của phu nhân chúng ta nhận trong lòng, Nguyệt Lượng có thể tỉnh lại chúng ta đã vô cùng cảm kích phu nhân, không thể lại để phu nhân đi mạo hiểm vì Nguyệt Lượng như vậy."
"Đúng vậy phu nhân, đây thật sự là quá nguy hiểm, nếu bị bắt hoặc là xảy ra sai lầm gì, trong lòng chúng ta khó an."
Tô Oanh lắc đầu: "Ta chỉ nói một lần, chuyện tuyệt đối không có khả năng là Hoàng Hậu làm, Hoàng Hậu biết được việc này nhất định sẽ nghiêm tra, các ngươi không cần bị người có tâm kích thích mà bị thương ở trong tay nàng ta."
Tô Oanh nói xong khiến hai người kinh ngạc không thôi: "Phu nhân lời này là ý gì?"
"Các ngươi nghĩ lại xem, Hoàng Hậu nương nương là người phương nào, nàng muốn nữ tử dạng gì mà không thể có? Cố tình muốn lấy trận chiến lớn như vậy ra, chẳng lẽ nàng không lo lắng chuyện bị bại lộ sao? Chuyện bị bại lộ có ảnh hưởng lớn bao nhiêu với nàng? Nàng cần gì phải làm như vậy?"
"Phương tiên sinh nói chuyện này cho các ngươi kia chẳng lẽ không nói dối sao? Các ngươi làm như thế nào có thể bảo đảm nàng ta nói là lời thật sự? Nếu nàng ta thật sự nhìn không nổi, thật sự muốn cứu Nguyệt Lượng, lại vì sao ở sau khi nàng ấy xảy ra chuyện mới nói ra, mà không phải ở trước khi chuyện xảy ra mà để cho Nguyệt Lượng chạy trốn?"
Tô Oanh liên tiếp ra nghi vấn khiến hai phu thê không đáp được lời, bọn họ cũng là bị tức giận làm cho váng đầu.
"Các ngươi đừng vội, cho ta thời gian ba ngày, ta nhất định sẽ cho các ngươi một đáp án vừa lòng."
"Phu nhân, người muốn làm như thế nào?"
Tô Oanh chậm rãi lắc đầu: "Chuyện có thể liên lụy rất rộng, ta không thể nói tỉ mỉ với các ngươi, các ngươi chỉ cần tin tưởng, không được dễ dàng bị người châm ngòi, tin tưởng Hoàng Hậu, tin tưởng Hoàng Thượng, chuyện này nhất định có thể cho các ngươi một công đạo."
Đáy mắt tối đen lạnh lẽo của Tô Oanh quá mức khiếp người, khiến hai phu thê không dám có nửa câu phản bác, cũng nguyện ý lựa chọn tin tưởng lời nàng nói.
"Cảm ơn phu nhân nguyện ý bôn tẩu vì Nguyệt Lượng, người là ân nhân của một nhà chúng ta."
Tô Oanh căng chặt khóe mắt nâng hai người lên.
"Suy nghĩ vì an toàn của các ngươi, ta sẽ để người của ta dẫn các ngươi đến nơi an toàn trước, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bất kì kẻ nào tổn thương các ngươi."
Tô Oanh ý bảo bọn họ thu thập một ít đồ vật đơn giản, một lát đã để ám vệ dẫn bọn họ đi.
Đi ra khỏi phòng, Tô Oanh và Tiêu Tẫn bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn thấy được sát ý nồng đậm ở trong mắt đối phương.
Bóng đêm trầm tĩnh, Tiêu Tẫn tai thính mắt tinh, vừa rồi bọn họ ở phòng trong nói chuyện hắn đều nghe thấy được.
Lúc này, sắc mặt của hắn cũng không tốt hơn Tô Oanh điểm nào.
"Đối phương muốn ngày mai bọn họ đến thư viện gây rối." Tô Oanh nhớ rõ, Chu Khinh nói mai là ngày người nhà tham quan, vì tỏ vẻ triều đình coi trọng với thư viện nữ tử, ngày mai Nội Các bên kia cũng sẽ phái đại thần đi trước.
Nếu chuyện này ở dưới tình huống Tô Oanh không biết gì tuôn ra, không hề nghi ngờ là có tính chất đả kích huỷ diệt với thanh danh của Tô Oanh!