Đôi mắt phượng của Tô Oanh khóa chặt ở trên người nàng ấy.
Sau khi nàng nhìn bốn phía, xoay người biến mất ở trong đám người.
Lúc này tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Đình Đình, cũng không ai sẽ chú ý tới hướng đi của Tô Oanh.
"Cô nương, rốt cuộc đã xảy ra cái gì, ngươi nói với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi."
Hôm nay đại thần Nội Các đến đây cũng gân cổ lên nói.
"Các ngươi ai cũng đều cứu không được ta, vốn ta cho rằng tới nơi này là thực hiện được mộng tưởng của mình, không nghĩ tới... Không nghĩ tới sẽ rơi vào ma quật!" Đình Đình nói như vậy, tất cả mọi người nghi hoặc không thôi.
"Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Không biết, nghe hài tử nhà ta nói, hình như có vài hài tử sinh bệnh..."
"Ngay ở đêm qua, người thư viện gạt ta nói, Hoàng Hậu nương nương muốn kiểm tra học thức của ta, trực tiếp mang ta ra thư viện, ta vốn cho rằng có thể nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương mà ngay cả lời nói khẩn trương đều cũng không nói ra được, nhưng dù thế nào ta đều sẽ không nghĩ đến, kia căn bản không phải là Hoàng Hậu, đó là ác quỷ! Nàng mượn danh nghĩa làm thư viện, thật ra là vì để chúng ta những nữ tử nhà nghèo khổ đi làm đồ chơi cho người ta, lấy việc này đổi đến ích lợi của mình!"
Đình Đình gần như là dùng hết toàn lực hét lên, giọng nói bị xé rách tràn ngập tuyệt vọng.
"Tối hôm qua ta ... Bị bán một ngàn năm trăm bạc, ta đã không có bất kì mặt mũi gì sống ở trên thế giới này, ở trước khi ta chết, ta phải vạch trần bộ mặt đáng ghê tởm của Hoàng Hậu với mọi người, nàng ta không phải là người, nàng ta căn bản là không phải là người!"
Đình Đình nói xong, đột nhiên kéo vạt áo trên người ra, mặc dù là cách một khoảng cách, người phía dưới cũng vẫn có thể gần như thấy dấu vết loang lổ trên người nàng ấy.
Trong đám người đều là tiếng hít khí lạnh, bọn họ không thể tin được, Hoàng Hậu sẽ làm ra chuyện như vậy!
"Này, này..."
Đại thần theo tới đều kinh ngạc nói không ra lời, nếu việc này là thật sự, kinh thành vẫn không thể lật trời!
"Đình Đình, có phải ngươi nghĩ sai rồi hay không, sao Hoàng Hậu nương nương lại làm ra chuyện như vậy."
"Đúng vậy, Đình Đình, ngươi đừng bôi nhọ nương nương."
Đình Đình thấy những người đó không muốn tin tưởng chính mình, đau khổ cười: "Ta nguyện ý lấy chết chứng minh!" Nói xong, nàng ấy nhảy xuống đài xem sao không chút do dự.
"A!"
Người phía dưới bị dọa đến thét chói tai, từ chỗ cao như vậy ngã xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Mắt thấy người sắp rơi xuống mặt đất, ở lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng dáng nhanh chóng từ chỗ tối vọt ra chuẩn xác tiếp được Đình Đình sắp rơi xuống mặt đất.
Nhanh chóng để Đình Đình mất đi ý thức, ngất xỉu!
"Đình Đình!" Phụ mẫu của Đình Đình hô to một tiếng xông đến, ở lúc nhìn thấy dấu vết xanh tím trên người nàng ấy trong lòng càng là tuyệt vọng hơn.
"Đứa nhỏ ngốc, sao ngươi ngốc như vậy!"
Tô Oanh khép lại quần áo trên người nàng ấy xong, ý bảo Chu Khinh đưa người về trường học trước, để nữ y khám.
"Hoàng Hậu nương nương, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Mấy đại thần Nội Các sắc mặt xanh mét từ trong đám người đi ra, bọn họ có người lúc trước không quen nhìn Tô Oanh diễn xuất, cảm thấy nàng quá bừa bãi, hiện giờ việc này không phải là nhỏ, mặc dù Tô Oanh quá bừa bãi, cũng không thể để nàng lỗ mãng.
"Bổn cung cũng muốn biết là ai dám xuống tay với những học sinh này của bổn cung!" Mắt phượng âm trầm của Tô Oanh đảo qua từ trên mặt mọi người.
Lúc này một cái người hầu vẻ mặt hoảng loạn chạy tới run giọng nói: "Nương nương, nương nương, Phương tiên sinh, Phương tiên sinh ở thắt cổ tự vẫn bỏ mình trường học!"
"Cái gì, Phương tiên sinh thắt cổ tự vẫn?"
"Trời ạ, đây, đây..."
Tô Oanh híp mắt phượng, bị diệt khẩu, động tác của đối phương cũng thật nhanh.