Chu Tưởng Dung co rút khóe môi nói: "Là thần nữ có rối loạn tâm thần, nhiều năm qua bị mẹ kế chèn ép, chỉ là muốn có ngày xuất đầu mà thôi."
Tô Oanh cười lạnh một tiếng: "Viết xong chưa?"
Chu Tưởng Dung dừng bút lại, giao giấy vào trong tay Tô Oanh: "Viết xong."
Tô Oanh lấy một tờ cuối cùng nhìn lên.
Không biết qua bao lâu, nàng mới sâu kín mở miệng: "Cho nên ngươi vẫn không thừa nhận chuyện làm hỏng trong sạch của học sinh thư viện là ngươi làm? Xem ra, thật sự là xương cứng, chỉ tiếc, ngươi gặp ta."
Tô Oanh đứng lên đi về phía nàng ta, nàng giống như là một con mãnh thú dần dần tới gần con mồi, mỗi một bước đều tràn đầy lực áp bách.
Chu Tưởng Dung nhìn mà kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Lúc này trong đầu nàng ta chỉ có một ý niệm, chỉ là nàng ta không thể chết được!
"Nương nương thứ tội, là ta, tất cả đều là ta làm, ta thẳng thắn với nương nương, vẫn xin nương nương bỏ qua cho ta lần này."
Ở lúc Tô Oanh chỉ cách nàng ta một bước xa thì nàng ta đột nhiên thừa nhận, nhưng ở nháy mắt nàng ta cúi đầu, thuốc bột trong tay nàng ta đột nhiên ném về phía Tô Oanh.
Đôi mắt của Tô Oanh co rụt lại nhanh chóng lui về phía sau một bước, Chu Tưởng Dung thừa dịp khoảng không này từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mắt phượng của Tô Oanh trầm xuống, sát ý bùng nổ, nàng ta còn biết công phu.
"Đuổi theo!" Tô Oanh nổi giận gầm lên một tiếng cơ thể chợt động đuổi theo.
Chu Tưởng Dung nhanh chóng bỏ chạy ra cửa sau thư viện, mắt thấy cấm quân sắp đuổi đến, nàng ta chạy vào một phòng trường học kiềm chế một học sinh ở bên trong.
"Tất cả mọi người không cần lại đây, bằng không ta sẽ giết nàng!"
"A! Cứu mạng, cứu mạng..."
Học sinh bị dọa đến không nhẹ, thét chói tai cầu cứu.
Chủy thủ trong tay Chu Tưởng Dung để ở trên cổ học sinh, ép cấm quân tiến vào lui về phía sau.
"Lui ra ngoài, nhanh lên!" Tay Chu Tưởng Dung dùng lực một chút, chủy thủ đâm thủng cổ học sinh, máu đỏ tươi chảy xuôi xuống.
Tô Oanh đuổi tới bảo tất cả cấm quân đều lui xuống: "Chu Tưởng Dung, chủy thủ của ngươi có thể đẩy về phía trước, dù sao ngươi cũng phải chôn cùng nàng!"
Chu Tưởng Dung thấy Tô Oanh không để ý chết sống của học sinh chút nào, giơ chủy thủ lên đâm bả vai trúng học sinh.
"A!"
Học sinh đau đến thét chói tai.
Đại thần Nội Các nghe tin chạy đến thấy vậy sắc mặt đại biến, bọn họ chính là trọng thần triều đình, nhiều người nhìn như vậy lại mặc kệ chết sống của con tin, nếu việc này truyền ra, thanh danh của bọn họ còn muốn hay không.
"Nương nương làm gì vậy, nhanh lui ra phía sau, ngàn vạn không thể để nàng ta bị thương người vô tội!"
Đại thần chạy tới ngăn ở trước mặt Tô Oanh, vừa lúc chặn Tô Oanh muốn ra chiêu tay, Tô Oanh tức giận đá một chân lên trên mông ông ta: "Cút, không cần vướng chuyện của bổn cung!"
Chu Tưởng Dung thấy thế một tay đẩy học sinh trên mặt đất nắm đại thần bị đá lên, để chủy thủ ở trên cổ ông ta.
"Để một đại thần Nội Các chôn cùng ta, ngược lại cũng có lời! Không muốn để ông ta chết thì lui ra ngoài phòng cho ta, bằng không ta hiện tại sẽ muốn mạng của ông ta!"
"Lưu đại nhân!" Đại thần khác thấy Lưu đại nhân bị bắt cóc vẻ mặt hoảng loạn, rối rít chắn ở trước mặt Tô Oanh ý bảo Chu Tưởng Dung không cần xúc động.
Chu Tưởng Dung nhìn những đại thần Nội Các đó cười dữ tợn một tiếng: "Hoàng Hậu muốn ta thay tội danh của nàng, vậy đừng có trách ta cá chết lưới rách, các ngươi ai cũng đừng nghĩ oan uổng ta!"
Chu Tưởng Dung hét lên như vậy, các đại thần chuyển bất mãn về phía Tô Oanh, cảm thấy nàng rất có vấn đề!
Gân xanh trên trán Tô Oanh giật giật, trực tiếp đá văng người vướng bận trước mặt đi bước một về phía Chu Tưởng Dung.