Thân nương của Tiêu Thế Hàng ở trước lúc gả cho ông ta đã có thai, hài tử kia là của ai ông ta đều không cần đoán.
Nhưng lúc ấy tiên hoàng đã đắc thế ông ta sợ gây hoạ vào thân, chỉ có thể cắn răng đầu đội một thảo nguyên lớn, nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn luôn nghẹn một hơi.
Hiện giờ nhìn huynh đệ Tiêu Thế Hàng và Tiêu Tẫn tương tàn, quả thật ông ta quá thống khoái, sao sẽ nghĩ cách cứu hắn ta?
"Ngươi đi địa phủ với thân nương hạ tiện kia của ngươi đi!"
Giang Ninh Vương một chân đá người ngã trên mặt đất, hôm nay ông ta đến đây cũng chỉ là muốn biết những sản nghiệp hắn ta che giấu đó, lại nhân cơ hội nhục nhã hắn ta, mấy năm nay ông ta đều sắp bị khẩu khí kia làm tức chết rồi!
Tiêu Thế Hàng khó có thể tin ngã ngồi trên mặt đất.
Thì ra, hắn ta lại là huyết mạch của tiên hoàng.
Thì ra, hắn ta cũng là người có tư cách kế thừa đại thống.
"Ta là hoàng tử, ta là hoàng tử của tiên hoàng, các ngươi thả ta ra ngoài, ta là hoàng tử của tiên hoàng!"
Giang Ninh Vương ý bảo quan sai đóng đại môn nhà tù lại, vẻ mặt đau đớn kịch liệt lắc đầu: "Đều do bổn vương, không dạy dỗ tốt đứa nhỏ này, để hắn thêm phiền cho Hoàng Thượng." Ông ta lau nước mắt, trong lòng bấm đốt ngón tay mình phải tranh thủ bao nhiêu bạc mới có thể đủ bảo đảm nửa đời sau của mình vẫn phú quý.
Quyền thế gì chứ, chẳng lẽ làm Vương gia nhàn tản không sướng sao?
Chu Tưởng Dung bị bắt ngày thứ ba, Tiêu Tẫn để Hình Bộ dùng tốc độ nhanh nhất, đi xử lí quá trình hoàn thành thẩm tra toàn bộ án tử nhanh nhất, định ra tội danh của Chu Tưởng Dung và Tiêu Thế Hàng.
Ba ngày sau, chém đầu cửa thành.
Càng có ý cho người rải rác ở trong bá tánh, giải thích ngọn nguồn chuyện thư viện.
Chuyện thư viện nháo đến ồn ào huyên náo, các bá tánh phố lớn ngõ nhỏ gần như đều đang nghị luận chuyện này.
Tuy Tiêu Tẫn đã cho người giải thích ngọn nguồn chuyện thư viện, nhưng vẫn có không ít người cho rằng, chuyện này là bởi vì Tô Oanh dựng lên.
"Muốn ta nói, nếu không phải Hoàng Hậu khăng khăng muốn làm thư viện nữ tử gì đó, có thể xảy ra chuyện như vậy sao?"
"Đúng vậy, nữ tử đàng hoàng cứ bị tai họa như vậy, khiến những cô nương gia đó sau này còn sống như thế nào."
"A, sao lại không thể sống, chính đạo không sống được, vậy thì cong lưng mà đi, đến hoa lâu đi tiếp khách không phải cũng là đường sống sao?"
Ở đây đều là bá tánh tầm thường, trong nhà phàm là có miếng ăn, ai cũng nguyện ý để nữ nhi của mình đi làm loại nghề nghiệp hạ tiện này, mọi người liền tự động xem nhẹ một tiếng không hài hòa này, không hề nói tiếp.
Người Tiêu Tẫn phái ra nghe được những nghị luận đó của bá tánh, đều ghi chép lại từng câu xuống đưa về trong hoàng cung.
Hoàng cung, trong ngự thư phòng.
Tiêu Tẫn nhìn tin tức phản hồi thám tử đứa về mày đều nhíu chặt vào nhau.
Mặc dù chuyện không phải là Tô Oanh làm, tiếng mắng nàng cũng không nhỏ.
Những người này như đã quên mất, lúc trước biết được Tô Oanh thân chắn đập lớn, bọn họ lại ca tụng cảm kích nàng như thế nào.
"Hoàng Thượng, nương nương chính là nhất quốc chi mẫu, quan trọng nhất là danh thanh tốt, nếu việc này không thể vãn hồi, sợ là ngày sau sẽ bất lợi với nương nương." Vì việc này, Tĩnh Quốc Công còn đang tĩnh dưỡng trong nhà chạy vào cung, muốn nghe xem Tiêu Tẫn nghĩ tới kế sách gì ứng đối không.
"Ái khanh yên tâm, trẫm đã đã tính toán tốt cho Hoàng Hậu, bất kì kẻ nào đều không được bôi nhọ Hoàng Hậu!"
Tĩnh Quốc Công nghe Tiêu Tẫn nói như vậy thì an tâm rồi, ông ấy không có hỏi tính toán cụ thể của Tiêu Tẫn, ông ấy đã sớm biết, Hoàng Thượng không phải người ngu xuẩn, ông ấy thật sự già rồi, càng ngày càng thích nhọc lòng vớ vẩn.
"Vậy lão thần cáo lui trước."