[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 1092 - Chương 1094: Chẳng Lẽ Muốn Ta Chết Ở Đây (1)

 Chương 1094: Chẳng Lẽ Muốn Ta Chết Ở Đây (1) Chương 1094: Chẳng Lẽ Muốn Ta Chết Ở Đây (1) Chương 1094: Chẳng Lẽ Muốn Ta Chết Ở Đây (1)

Thượng thư Hình bộ còn chưa kịp phản ứng, Tô Oanh liền đứng dậy đi ra ngoài, Thượng thư Hình bộ chỉ có thể đuổi theo.

Tô Oanh đi tới trước giường thì thấy Hách Bạch Liên mở to một đôi mắt mê mang nhìn bốn phía, trong nháy mắt thấy Tô Oanh, như là bị cái gì kích thích, sợ tới mức mặt càng trắng bệch.

"Lúc trước bổn cung cho ngươi nói thật, ngươi sao lại không biết sợ?"

Con ngươi Hách Bạch Liên co rụt lại, nàng ta cảm thấy Hoàng hậu không phải người, giống như tất cả mọi chuyện đều không có cách nào có thể lừa gạt nàng.

"Nương nương, dân nữ, dân nữ thật sự, thật sự không phải cố ý giấu diếm... Dân nữ cũng là có nỗi khổ riêng..."

Đôi môi Hách Bạch Liên khô đến sắp nứt ra, Tô Oanh bảo Chu Khinh lấy chút nước ấm thấm lên môi của nàng ta, cho nàng ta chút nước để cổ họng của nàng ta có thể thoải mái một chút, nếu không nói thôi cũng nói không rõ.

Hách Bạch Liên nuốt nước miếng: "Đa tạ, đa tạ nương nương..."

"Hách Bạch Liên, ngươi lúc ấy ở bên ngoài nha môn bị người bắn tên, nếu không có Hoàng hậu nương nương, ngươi hiện tại đã mất mạng dưới Hoàng Tuyền, bản quan khuyên ngươi nên thành thật khai báo, bằng không ngươi sẽ phải trả giá!"

Hách Bạch Liên liếc nhìn trán Thượng thư Hình bộ đang sưng to lên, sửng sốt một lát, do dự một lát, nàng ta vẫn chậm rãi mở miệng nói: "Vâng, là bọn họ dùng mạng của những đứa trẻ kia để uy hiếp dân nữ, dân nữ lúc đó mới không dám nói thật."

"Đứa trẻ?"

Hách Bạch Liên mím môi gật gật đầu, nàng ta mấy năm nay đều đi hãm hại lừa gạt để sống sót, nhưng ở trong thành gặp không ít những hài tử bị bỏ rơi giống nàng khi xưa, nàng ta đã nhìn đủ thể loại người khác máu tanh lòng, nhưng khi nhìn thấy những ánh mắt trong sáng kia của các hài tử nàng ta vẫn bị mềm lòng.

Nàng ta thu dưỡng một đám hài tử không nhà để về bên trong miếu đổ nát ở ngoại ô, thật ra cũng không phải thu dưỡng, chỉ là nàng ta đi ra ngoài hãm hại lừa gạt có chút ít ăn và tiền bạc mang về để bọn chúng không bị chết đói.

Những người đó sau khi tìm được nàng ta, thì bắt những hài tử kia đi, uy hiếp nàng ta, nếu nàng ta không làm theo những gì bọn họ nói, bọn họ sẽ giết chết những hài tử kia.

"Ta lo lắng, nhưng cũng không muốn bị bọn họ uy hiếp, có một lần ta thử chạy trốn, nhưng ngày hôm sau bọn họ liền đưa xác của Cẩu Đầu tới trước mặt ta!"

"Cẩu Đầu là hài tử theo ta lâu nhất, đứa nhỏ cũng là đứa lớn nhất trong đám, nó còn nói chờ nó lớn lên muốn giúp ta cùng đi kiếm tiền, như vậy chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều thịt ăn..."

Cẩu Đầu chết thật sự đã kích thích nàng ta rất nhiều, nàng ta không dám chạy trốn nữa, lập tức làm theo lời những người đó bắt đầu lừa gạt giáo chúng.

Khi Hách Bạch Liên ngước mắt lên, phát hiện cằm Tô Oanh căng cứng, trên mặt trắng nõn đều bịt kín một tầng sương lạnh.

"Trong tay ngươi nắm thóp được thứ gì của bọn họ, mà để cho bọn họ nhất định phải diệt khẩu ngươi?"

Hách Bạch Liên không lập tức trả lời, mà là cầu xin nhìn Tô Oanh nói: "Cầu, cầu xin Hoàng hậu nương nương cứu những hài tử kia, bọn chúng đã đủ đáng thương, bọn chúng cũng không có làm sai gì hết..."

Con ngươi Tô Oanh hiện lên vẻ nghiêm nghị: "Hách Bạch Liên, không cần đưa ra điều kiện với bổn cung, ngươi không có tư cách, về phần người vô tội ngươi nói, bổn cung cũng sẽ dốc hết toàn lực đi cứu người."

Tô Oanh nói không dễ nghe, nhưng đối với Hách Bạch Liên mà nói đó đã là lời hứa hẹn hữu lực nhất nàng ta có thể nhận được.

"Ta, ta đến nay cũng không biết bọn họ rốt cuộc là ai, chỉ là có một lần, ta tìm được một vật trong phòng quan chủ, ta cảm thấy vật kia có lẽ đối với hắn ta mà nói rất quan trọng, nên đã trộm giấu vật kia đi."

"Thứ đó bây giờ đang ở đâu?"

Hách Bạch Liên nói cho Tô Oanh một địa chỉ cùng nơi giấu cụ thể.

Bình Luận (0)
Comment