Thượng thư Hình bộ nghe được lời này, ý thức được hoàng hậu chưa định từ bỏ ý đồ, cũng không dám sơ suất nên lập tức phái người đi tìm Lại bộ Thượng thư.
Lại bộ Thượng thư hơn năm mươi tuổi, làm việc có chút bả thủ, khi cầm tập sách đến trước mặt Tô Oanh, vừa thi lễ đã đứng dậy đã hỏi Tô Oanh kêu ông ta tới làm gì.
Ngày hôm đó trong triều đình, nhiều quan viên đứng lên nói Tô Oanh là nữ nhân hậu viện lại can thiệp quá nhiều vào việc của triều đình, ông ta là người có tiếng nói lớn thứ hai, không thể chịu đựng được những gì mà Tô Oanh đã làm.
"Khi Uy Chấn đại tướng quân chết trên sa trường, ngươi đã ở Lại bộ rồi đúng không? Ngươi nên biết có bao nhiêu người được tiên hoàng khen ngợi thăng chức."
Lại bộ Thượng thư nói: "Hồi bẩm hoàng hậu, lúc đó vi thần quả thực là người ở Lại bộ, thần vẫn còn có chút ký ức mơ hồ về chuyện năm đó, chỉ không biết tại sao hoàng hậu lại nhắc đến chuyện này."
Tô Oanh yêu cầu Lại bộ Thượng thư đánh dấu tên những người đó vào sổ.
Lại bộ Thượng thư không biết Tô Oanh muốn làm gì nhưng vẫn làm.
Sau khi viết xong, Tô Oanh cầm cuốn sách nhìn xem, trong hàng người còn có không ít, trong đó có rất nhiều người đã đạt đến chức vụ cao, điều tra sẽ rất phiền phức.
Tô Oanh đưa cuốn sách nhỏ cho Chu Khinh và yêu cầu nàng ta chép lại tất cả những cái tên được đánh dấu trên đó.
Sau khi chép xong, Tô Oanh đưa Chu Khinh ra khỏi Hình bộ.
"Nương nương, bây giờ nương nương về cung sao?"
Tô Oanh lắc đầu nói: "Tới phủ thừa tướng."
Chu Khinh không hiểu, tại sao Tô Oánh lại đến phủ thừa tướng vào lúc này?
Tô Ngọc Luân chưa trở lại triều đình, cũng không ra ngoài, cũng không gặp người nào, chỉ ở trong phủ thừa tướng, không ai biết ông ta đang suy nghĩ gì.
Tô Ngọc Luân rất ngạc nhiên khi biết Tô Oanh đến, sắc mặt lập tức tối sầm.
Nếu là lúc trước ông ta còn có một chút niệm tưởng với Tô Oánh, còn cho rằng bọn họ có thể cùng hội cùng thuyền, nhưng hiện thực liên tục tát vào mặt ông ta, ông ta không còn dám ảo tưởng như vậy nữa.
Không rõ mục đích của Tô Oanh, Tô Ngọc Luân chỉ có thể mời người vào phòng chính trước.
Tô Oanh ngồi xuống ghế chính, nhìn chung quanh Tô Ngọc Luân, sau nhiều lần đả kích, tinh khí thần của Tô Ngọc Luân kém hơn không chỉ một chút, so với trước đây như già đi hơn mười tuổi.
"Không biết nương nương đột nhiên tới đây có việc gì không." Tô Ngọc Luân hỏi thẳng vào vấn đề.
"Là có chuyện." Tô Oanh bảo Chu Khinh lấy danh sách vừa sao chép ra.
"Thừa tướng nhìn xem, ông có quen với những người ở trên không?"
Tô Ngọc Luân cầm lấy danh sách đọc kỹ, làm sao có thể không quen biết những người này, ông ta ở trong triều nhiều năm như vậy.
"Nương nương muốn làm gì?"
Tô Oanh gõ đầu ngón tay lên bàn, gật đầu một cái: "Ừ, cũng không có gì đâu, những người này đã vào triều nhiều năm, trong tay luôn có mấy chuyện mờ ám không thể mang ra ánh sáng được, ông lấy ra cho bọn họ hai lựa chọn. Một là đem những chuyện kia báo lên với Hoàng thượng. Thứ hai, hãy hỏi họ là năm đó khi đánh với Khương tộc thì đã có bao nhiêu chiến công do bọn họ tự đạt được? Nếu họ không muốn bị nhổ tận gốc rễ, hãy để họ cõng theo cành mận gai từ cổng phủ mình quỳ đi đến trước mộ phần của đại tướng quân Uy Chấn, rồi dập đầu nhận tội với ông ấy."
Tô Ngọc Luân dựng cả tóc gáy sau khi nghe lời này!
Ông ta nghĩ đứa con gái bất hiếu này đến tìm ông ta thì có thể mang điều tốt gì chứ, đây rõ ràng là để ông ta đi đắc tội người ta mà.
Ông ta là thừa tướng không sai, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta có thể gây khó dễ một số nhà gia thế quyền quý, đặc biệt là trong đó có vài thế gia hàng trăm năm tuổi. Ông ta tính sao cũng thấy bản thân như bị dối gạt mang lên làm bia đỡ đạn.