Côn Thành dựa lưng vào Tây Nam, khí hậu mưa nhiều ẩm ướt, địa hình chủ yếu là đồi núi, nhiều ngôi nhà không kiên cố vững chắc, lại là nơi trung tâm của động đất, chưa kể những ngôi nhà của người dân dùng gỗ để xây nên, thậm chí cả những ngôi nhà ở trong thành cũng sụp đổ không ít, trận động đất lại xảy ra lúc nửa đêm nên mức độ thiệt hại có thể thấy rõ ràng.
Tô Oanh vừa mới đưa hai đứa trẻ đi ngủ, lúc quay lại nội điện thì nhìn thấy Tiêu Tẫn đang ngồi lặng yên dưới ngọn đèn.
Chỉ trong vài ngày, hắn đã gầy đi vài vòng.
Tô Oanh khẽ cau mày, bảo Chu Khinh đi đến thư phòng kêu Hà Thủ Nghĩa nấu một bát mì, không cần hỏi nàng cũng có thể đoán được, hôm nay Tiêu Tẫn nhất định chưa ăn gì.
"Vẫn đang nghĩ về chuyện Côn Thành à?"
Tiêu Tẫn tỉnh táo lại, chậm rãi gật đầu: "Ừ, tin tức vẫn truyền về, nhưng hiện tại người dân ở thành phụ cận đã đi cứu nạn, mọi việc sẽ khá hơn."
Tô Oanh nắm tay hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ: "Thiên tai rất khó đề phòng, việc nên làm chàng đã làm rồi."
Lông mày Tiêu Tẫn vẫn căng chặt, nghe tin tức thành Côn Thành đã sụp đổ, có thể tưởng tượng mức độ nghiêm trọng như thế nào, thương vong vô số, bọn họ đều là người dân nước Sở của hắn...
Tô Oanh đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng ấn vào thái dương hắn để hắn thả lỏng: "Hãy để những trọc khí trong cơ thể thoát ra, với tình trạng hiện tại của chàng rất dễ bị bệnh."
Tiêu Tẫn nghe xong lời của Tô Oanh từ từ nhắm mắt lại, thở ra một hơi yếu ớt.
Một lúc sau, hắn cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn rất nhiều.
Tô Oanh cũng không có nhúng tay quá sâu vào chuyện Côn Thành, nàng có thể nhìn ra, Tiêu Tẫn không muốn nàng lo lắng quá nhiều, có lẽ hắn sợ nàng sẽ xúc động đi Côn Thành nên không nói cho nàng biết, nếu hắn đã không muốn cho nàng biết thì nàng sẽ không hỏi.
"Nương nương, Hình bộ phái người tới nói, Lý Ngạn đã bị bắt."
Tô Oanh dựa vào gối mềm chậm rãi mở mắt: "Thẩm tra chưa?"
Chu Khinh gật đầu nói: "Sau khi thẩm tra, đây là lời khai."
Tô Oanh nhận lời thú nhận và đọc nó.
Đánh giá từ lời thú nhận, lời lẽ công bằng chính nghĩa cho đại tướng quân cũng tương tự như lời nói của tướng quân phu nhân.
Lý Ngạn cũng thừa nhận rằng hắn đã bắt giữ những đứa trẻ đó và đe dọa Hắc Bạch Liên, nhưng hắn ta không đề cập đến hỏa lệnh của mình đến từ đâu.
Tô Oanh nhìn tờ giấy thú nhận trên bàn, nói: "Xem ra ta phải đích thân đi hỏi."
Một giờ sau, Tô Oanh đi tới lao ngục của hình bộ.
Thượng thư Hình bộ đích thân dẫn đường và đưa Tô Oanh vào phòng giam.
"Nương nương, người ở bên trong, xin hãy cẩn thận chút."
Tô Oanh khẽ gật đầu, đi vào phòng giam.
Tay chân Lý Ngạn bị trói bằng xích sắt, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu liếc nhìn Tô Oanh một cái.
Tô Oanh ra hiệu cho mọi người rời đi, trong phòng giam chỉ có nàng và Lý Ngạn.
"Ngươi làm sao mà liên lạc được với người của Hồng Ma?" Tô Oanh từ trên cao nhìn xuống hắn ta, lạnh lùng nói.
Từ "Hồng Ma" khiến Lý Ngạn đột nhiên ngẩng đầu lên: "Hồng Ma là cái gì? Ta không biết."
Tô Oanh thở ra một hơi: "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nếu ngươi không biết về Hồng Ma, làm sao có được hỏa lệnh của Hồng Ma?"
Lý Ngạn cắn chặt răng, tựa hồ không có ý định nói chuyện.
Hôm nay Tô Oanh không có bao nhiêu kiên nhẫn, nàng đi vòng qua phía sau Lý Ngạn, Lý Ngạn chỉ cảm thấy sau gáy hắn hơi đau, khi phục hồi tinh thần, cơn đau nhanh chóng truyền khắp cơ thể.
"A!"
Lý Ngạn đau đớn kêu lên, nhưng dù vậy, hắn ta cũng không có lập tức mở miệng.
Tô Oanh lạnh lùng nhìn hắn ta đang vặn vẹo đau đớn, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Cơ bắp toàn thân Lý Ngạn trở nên căng chặt, hắn ta muốn ngất đi, nhưng càng đau hắn ta càng tỉnh táo, tra tấn qua lại kéo dài gần mười lăm phút, hắn ta vẫn cắn chặt răng, tựa như dù có bị tra tấn tới chết thì cũng không nói tiếng nào.
Tô Oanh hơi nheo mắt lại, thật sự rất thú vị.