"Hạ đại thúc, ta vừa bắt được hai con thỏ rừng, tối nay chúng ta cùng ăn."
Hầu như mỗi lần Tô Oanh vào núi đều sẽ kiếm được thứ gì đó, Hạ Thủ Nghĩa đã quen với chuyện này, không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
"Được, tối nay ta làm thịt thỏ chiên cho ngươi ăn."
Tô Oanh liếm môi, có thể nói là nàng gấp gáp không chờ được nữa.
Lúc nàng chuẩn bị nghỉ ngơi chờ đến giờ ăn, Lâm Thù Du rụt rè trốn sau lưng nàng nói: "Phu nhân, phu nhân, tìm được rồi, tìm được rồi, người tối hôm qua đã động thủ với ta."
Đôi mắt phượng sắc bén của Tô Oanh rất nhanh quét nhìn xung quanh, khẽ nói: "Ở đâu?"
"Ở đó, ở trong đám người kia, người đó, ngồi ở giữa có vết sẹo chỗ khóe mắt, chính là hắn ta, chính là hắn ta! Phu nhân, đừng nhìn, đừng..." Lâm Thù Du nói đến những lời sau cùng, đầu nàng ấy cũng không dám ngẩng lên.
Tô Oanh bình tĩnh liếc nhìn phía bên đó, một trong những tù nhân đang ngồi giữa đám đông dường như cảm nhận được ánh nhìn của Tô Oanh, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tô Oanh.
Tô Oanh cũng không né tránh, lạnh lùng nhìn lại hắn ta.
Đôi mắt của hắn ta như rắn độc, sắc bén, còn lộ ra chút quỷ dị lạnh lùng, ai bị tầm mắt như vậy dõi theo đều sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Người đàn ông dường như không ngờ Tô Oanh dám nhìn hắn ta lâu như vậy, đột nhiên hắn ta cười một cách kỳ lạ.
Tiếng cười quỷ dị này phát ra trong đội ngũ, khiến người ta sởn tóc gáy.
Lâm Thù Du bị âm thanh đó dọa cho sợ đến toàn thân run rẩy, suýt chút nữa ngã vào trong vòng tay của Tô Oanh.
"Phu nhân, hắn ta, hắn ta thật đáng sợ, hắn ta thật sự rất đáng sợ..."
Tô Oanh cầm túi nước lên, mở ra uống một ngụm: "Mấy ngày nay đi theo sát ta, đừng chạy lung tung."
"Được, được, được."
Buổi tối sau khi ăn no, Tô Oanh ôm hai túi sữa nhỏ lên xe ngựa ngủ với Lâm Sanh, còn Tiêu Tẫn canh giữ bên ngoài xe ngựa.
Sau khi Tô Oanh dỗ đứa trẻ đi ngủ, nàng ra ngoài ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tẫn.
"Ngươi biết lai lịch của những người mới xuất hiện này không?"
Tiêu Tẫn liếc nhìn những người đó qua tấm rèm xe bị gió thổi bay lên: "Không rõ."
"Lâm Thù Du nói, người tấn công nàng ấy nằm trong số những người này."
Tiêu Tẫn khẽ nhíu mày: "Ngươi tránh xa bọn họ một chút."
Mặt Tô Oanh không chút biểu tình đáp lại, đương nhiên nàng sẽ không chủ động đi khiêu khích những người này, nhưng nếu dám đắc tội với nàng, nắm đấm của nàng cũng không phải ăn chay.
"Lúc bọn họ bước đi, bước chân vững vàng, thân thể lại uyển chuyển nhẹ nhàng, nếu không phải có kỹ năng khinh công thượng đẳng, tuyệt đối không cách nào đạt tới trình độ này được."
Tô Oanh nằm xuống bên cạnh hắn, khoanh chân hỏi: "Cao thủ?"
Sắc mặt Tiêu Tẫn nặng nề gật đầu: "Cả đám đều thế hết."
"Khó trách bọn họ bị xích hết lại, áp giải một nhóm tù nhân như vậy, mà chỉ có một vài quan sai đi theo, thật sự rất thú vị, ta đi ngủ đã, nếu có việc gì thì hãy gọi ta dậy." Tô Oanh trở mình nhắm mắt lại.
"Được." Tiêu Tẫn ngủ không được, kêu Giang Dương đi gác đêm, đồng thời giám sát chặt chẽ những người đó.
Vào ban đêm, Tô Oanh chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm thấy bụng mình chướng lên có chút khó chịu, vì vậy nàng đứng dậy, nhìn đứa trẻ đang ngủ và Tiêu Tẫn một cái, định lặng lẽ không tiếng động nhảy ra khỏi xe ngựa.
Không ngờ, nàng vừa động, Tiêu Tẫn liền giật mình tỉnh giấc.
"Đi đâu?"
"Giải quyết vấn đề cá nhân."
Tiêu Tẫn ngồi thẳng người, nhìn về phía bóng đêm yên tĩnh: "Đi nhanh về nhanh, cẩn thận một chút."
Tô Oanh gật đầu đi về phía xa xa.
Mặc dù trời tối đến mức không thể nhìn thấy gì, nhưng Tô Oanh vẫn tìm được một chỗ kín đáo, khi nàng giải quyết vấn đề xong, đột nhiên nàng nghe thấy một động tĩnh rất nhỏ ở phía trước.
Nàng đứng yên không nhúc nhích, cảnh giác chú ý hoàn cảnh xung quanh.