Tô Oanh hơi gật đầu, tham vọng và mưu mô của Chu Tưởng Dung vô cùng lớn. Nếu để cho nàng ta sống lại thì không biết sẽ phát sinh chuyện phiền phức gì.
Với loại chuyện huyền ảo như thế này, Tô Oanh không hiểu biết nhiều, có lẽ có liên quan đến mấy loại chuyện linh tinh như thay đổi từ trường cá nhân.
Nhưng dù như thế nào thì cũng không sao cả, chỉ thêm một chút nữa thôi Chu Tưởng Dung sẽ thật sự phải chết!
"Bản cung không chỉ muốn ngươi đi phá hoại chuyện làm phép của nàng ta, bản cung còn muốn khiến cho nàng ta hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được đầu thai!"
Khâm Thiên Giám nhìn sắc mặt nặng nề của Tô Oanh, không dám chậm trễ điều gì, lập tức quay về chuẩn bị nghi lễ cúng bái của ngày mai.
"Quỷ kế của Chu Tưởng Dung này đúng là không ít!" Chu Khinh không nghĩ tới việc Chu Tưởng Dung thậm chí còn tính đến chuyện sau khi chết của mình, suy nghĩ của người này còn phức tạp hơn cả lòng lợn.
Khâm Thiên Giám nói, bởi vì nghi lễ cúng bái là cực âm nên phải tiến hành ở nơi có âm khí nặng nhất. Vì thế địa điểm cúng bái được chọn ở trong lãnh cung, thực hiện vào giờ Tý lúc âm khí mạnh nhất.
Tà thuật sợ nhất là bị áp chế bởi long khí vậy nên Tiêu Tẫn phải ở lại đây trong lúc thực hiện, tránh để Khâm Thiên Giám bị tà thuật phản lại trong lúc thực hiện.
Khi tới gần giờ Tý, Tô Oanh và Tiêu Tẫn đứng tại một nơi vắng vẻ ở trong sân nhỏ, nhìn Khâm Thiên Giám đang chuẩn bị nghi lễ cúng bái ở phía xa, chăm chú nhìn nói: "Việc này thật mông lung nhỉ?"
Tiêu Tẫn không tin vào quỷ thần, nhưng hành động của Chu Tưởng Dung có đủ loại kỳ quái khiến cho người ta khó ứng phó. Cho dù chỉ là một chút khả năng, bọn họ đều phải dập tắt ngọn lửa hy vọng của nàng ta.
"Hoàng thượng, bên này vi thần đã chuẩn bị xong rồi." Khâm Thiên Giám đi đến trước mặt Tiêu Tẫn thấp giọng nói.
Tiêu Tẫn khẽ gật đầu, đi theo Khâm Thiên Giám tới chỗ đã được hắn ta dùng phù văn vẽ ra, đứng ở trong đó.
Giờ Tý đã đến, Khâm Thiên Giám cầm kiếm gỗ đào bắt đầu múa may.
Nói đến cũng lạ, bầu trời vốn trăng sáng ít sao, sau khi bắt đầu buổi lễ thì sao trăng đã bị một đám mây đen bao phủ.
Tô Oanh ngẩng đầu, nhíu mày nhìn bầu trời.
Lúc này bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới khiến cát đá trong sân nhỏ kêu vi vu.
Cơn gió âm u lạnh lẽo nhanh chóng thổi về phía pháp đàn, Khâm Thiên Giám suýt nữa bị cơn gió quỷ quái này thổi ngã xuống mặt đất. Hắn ta cầm lá bùa ở trên bàn lên châm lửa bằng ngọn nến, ném đến chỗ Tiêu Tẫn.
Vốn dĩ cơn gió quỷ quái kia muốn đánh tới lá bùa nhưng khi nó chuẩn bị tới gần Tiêu Tẫn thì lập tức dừng lại, giống như bị hoảng sợ nên nhanh chóng rút lui.
Lá bùa nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng, Khâm Thiên Giám cầm lá bùa trong tay lên, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang trong không khí, khi mọi thứ đều yên tĩnh trở lại thì cơn gió quỷ quái cũng biến mất không thấy đâu trong nháy mắt.
Tiêu Tẫn phủi cát đá trên mặt nhìn về phía Khâm Thiên Giám đã tê liệt cả người, nằm gục trên mặt đất.
"Nghi lễ cúng bái đã làm xong rồi?"
Sắc mặt Khâm Thiên Giám lúc này đã trắng bệch, tình hình nhìn qua có vẻ không tốt lắm.
"Bẩm, bẩm Hoàng thượng, tà thuật đã bị phá giải."
Tiêu Tẫn nghe thấy vậy thì lập tức để cho nội thị khiêng Khâm Thiên Giám xuống.
Tiêu Tẫn đi về bên cạnh Tô Oanh, không biết có phải ảo giác hay không, dường như Tô Oanh nhìn thấy trên người hắn có một con rồng vàng năm vuốt.
"Về thôi, ban đêm gió lạnh lắm."
Hắn cầm lấy tay của Tô Oanh đi về phía Phượng Loan cung.
Khi bọn họ ra khỏi khu vực lãnh cung, mây đen trên trời đột nhiên tản ra để lộ dáng vẻ vốn có của đường chân trời. Mà một vùng tối đen ở phía chân trời cũng không biết tại sao lại biến mất không thấy đâu.