Tiêu Tẫn hơi nhướng mày: "Đã về rồi, ngươi không gặp nàng sao?"
Giang Dương lắc đầu: "Không thấy, nhưng ta nghe được từ trong rừng cây có chút động tĩnh lạ, chờ lúc thuộc hạ đi qua chỉ phát hiện dưới đất có vài vết máu, ngoài ra không còn gì khác."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Phía bên Lâm Khôn có tin tức gì không?"
"Lâm Khôn để lại lời nhắn nói là. Đã truyền ý tứ của Vương gia tới Cẩm Thành rồi, bất luận như thế nào, cho dù kết quả có tồi tệ nhất thì cũng phải giữ được Tư Mã tướng quân."
"Ừ."
Một tia sáng vàng xuyên qua rèm xe chiếu vào mí mắt Tô Oanh.
Tô Oanh uể oải lật người, mở mắt ra liền nhìn thấy hai khuôn mặt phóng to của Nhị Bảo và Đại Bảo.
"Nương tỉnh rồi."
Tô Oanh không đứng dậy mà trực tiếp ôm hai bảo bối vào trong lòng trêu ghẹo một phen, sau đó mới ôm chúng nhảy xuống xe ngựa.
Đầu tiên Tô Oanh đi đến chỗ Hạ Thủ Nghĩa: "Hạ đại thúc, sáng nay ăn gì vậy?"
Hạ Thủ Nghĩa đang rửa mặt, nghe thấy lời nàng nói, ông ấy liền ngẩng đầu lên: "Sáng nay ta có làm cho mọi người một ít bánh canh."
"Được."
Hạ Thủ Nghĩa đã làm món bánh canh này vài lần, bánh ngọt hay bánh mặn đều đã làm qua, bản thân nàng thích món ngọt hơn, loại vừa mềm mềm ngọt ngọt, ăn cực kỳ ngon.
Triệu ma ma lấy một ít nước trong thùng để rửa mặt cho bọn nhỏ, trước đó Triệu ma ma nhất định không làm, nói là rất lãng phí, nhưng Tô Oanh nói cho dù có bị lưu đày cũng không muốn mặt mày mấy đứa trẻ xám tro, cho nên bây giờ mỗi buổi sáng bà ấy đều sẽ rửa mặt chải đầu gọn gàng cho bọn nhỏ.
Sau khi nấu bánh canh xong, Bạch Sương múc cho Tô Oanh một bát lớn.
Tô Oanh bưng bát đầy ắp ăn một cách ngon lành, Hà đại thúc biết nàng thích ăn ngọt nên đã cố ý bỏ thêm đường vào cho nàng, vừa mới sáng sớm đã được ăn một bát to, đương nhiên là nàng rất hài lòng.
"Đúng rồi, ngươi có biết có tổ chức nào thường khắc ký hiệu vào đùi trong hay không?" Tô Oanh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó mở miệng hỏi Tiêu Tẫn đang ở bên cạnh.
Tiêu Tẫn hơi dừng lại, trong lòng có dự cảm xấu: "Ký hiệu gì?"
Tô Oanh nghĩ một lúc, nhặt một cành cây gần đó vẽ một hình xuống đất, trông giống như một chữ nào đó, nhưng nhìn kỹ lại thì không phải.
Sau khi Tiêu Tẫn nhìn rõ ký hiệu, đôi mắt đen của hắn trầm xuống.
"Ngươi nhìn thấy đùi trong của ai?"
Tô Oanh ném nhánh cây, tiếp tục bưng bát uống một hớp nước đường rồi mới nói: "Mới tối hôm qua, khi ta đi giải quyết chuyện riêng tư, người đàn ông mà Lâm Thù Du nói đã đi theo ta, ta nhìn thấy trên người hắn ta."
Một màu đen sâu thẳm cuộn lên từ đáy mắt Tiêu Tẫn: "Ngươi nhìn thấy ký hiệu ở đùi trong hắn ta bằng cách nào?"
Tô Oanh hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi trong giọng nói của Tiêu Tẫn.
"Hắn ta cởi quần ngay trước mặt ta..."
"Bùm!"
Lông mày Tô Oanh giật giật, quay đầu lại, mới phát hiện giờ đây sắc mặt Tiêu Tẫn rất "đẹp mắt", cái bát trong tay không biết như thế nào mà vỡ thành hai mảnh, nếu không phải hắn đã ăn xong bánh canh rồi, nàng nhất định sẽ mắng hắn thêm hai câu, mấy cái bát này là nàng tự dùng tiền của bản thân để mua đó!
"Chỉ là ăn đồ ăn thôi mà sắp khiến người khác tỉnh giấc luôn rồi kìa!" Cầm cái bát mạnh như vậy, chẳng lẽ cái bát này có thù oán với hắn sao?
Đôi mắt đen láy của Tiêu Tẫn dán chặt vào Tô Oanh, lại thấy nàng đang bận mắng chửi hắn vì một bát bánh canh!
Giang Dương đang yên lặng bưng bát bánh canh lên húp, bất chợt cảm thấy ớn lạnh ở cổ, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Tiêu Tẫn.
Hắn ta đang cầm bát đứng sững tại chỗ, chẳng lẽ... vương gia ăn chưa no sao?
Giang Dương do dự một lát, song vẫn run rẩy đưa bát cho Tiêu Tẫn,"Vương... Chủ nhân, ngài muốn ăn thêm một chút không."
Đồng tử Tiêu Tẫn co rụt lại: "Ăn xong rồi thì qua đây cho ta!"