Cửa nhà giam mở ra, một tên quan sai có khuôn mặt không cảm xúc bước đến, ánh mắt hắn ta nhìn Tư Thần giống như ánh mắt đang nhìn người chết.
Quan sai nhếch môi, tựa như là đang cười nhạo, hắn ta tiến lên vài bước đến trước mặt rồi sau đó bóp chặt cổ Tư Thần.
Tư Thần hoảng sợ trợn tròn hai mắt, hắn ta không sợ chết, chỉ là không cam lòng chết đi như vậy.
Nhưng trên người hắn ta có thương tích, yết hầu lại phát không ra âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình trôi đi.
Trong nháy mắt hắn ta sắp sửa mất đi tri giác, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân Quan sai nghe thấy tiếng bước chân trong lòng lập tức hoảng hốt, đang chuẩn bị tăng thêm lực đạo thì Tư Thần không biết lấy sức lực từ đâu tay mạnh mẽ bóp lấy động mạch của đối phương, khiến hắn ta đau đến mức không thể không nới lỏng lực tay của mình.
Quan sai lo lắng bị người khác phát hiện, hắn ta hung tợn trừng mắt nhìn Tư Thần, sau đó liếc mắt một cái rồi xoay người chạy.
Tư Thần ngã xụi lơ trên mặt đất thở hổn hển.
Lúc Chu Khinh dẫn theo cấm quân chạy tới thì thấy dáng vẻ Tư Thần nửa chết nửa sống.
Trước tiên Chu Khinh đi lên xem xét dấu vết trên cổ Tư Thần: "Lập tức phong tỏa đại lao, không cho phép bất luận kẻ nào rời đi!"
Tư Thần thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu Khinh. Hắn ta vẫn nhớ rõ người này, lúc hắn ta được cứu tỉnh lại cho tới khi bị quan sai mang đi, nàng ta cũng ở đó, nàng ta đi cùng với vị cô nương kia.
Đột nhiên Tư Thần nắm chặt lấy vạt áo của Chu Khinh, còn chưa kịp mở miệng, trước mắt đã tối sầm hôn mê.
"Mang người ra khỏi đại lao, sau đó tìm đại phu tới."
Kinh Triệu Doãn nhận được tin tức lập tức vội vã chạy lại đây.
"Chu Khinh cô nương, đây là có chuyện gì? Các ngươi muốn đưa phạm nhân đi đâu?"
Rốt cuộc vụ án này đã báo cho phủ Kinh Triệu Doãn, đã lập án, phạm nhân cũng không thể bị người ta nói mang đi liền mang đi.
"Nương nương có lệnh, người này liên quan đến một vụ án hết sức quan trọng, nương nương lo lắng có người sẽ diệt khẩu, lệnh cho ta tới bảo vệ."
Người có liên quan đến vụ án khác, còn không thể nói rõ, chuyện kia nhất định không nằm trong phạm vi của mình.
Kinh Triệu Doãn không nhiều chuyện tham gia vào, lập tức bảo quan sai dọn một phòng giam riêng biệt, lại phái thêm người tới.
"Chu Khinh cô nương, nương nương bên kia còn phân phó cái gì cô nương cứ việc nói."
"Làm phiền đại nhân lại tìm đại phu tới đây xem cho hắn ta một chút."
"Được, không thành vấn đề."
Khi tỉnh lại lần nữa, Tư Thần lập tức thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở trước giường, hắn ta nhận ra đối phương sau đó phẫn nộ từ trên giường ngồi dậy: "Uổng phí ta vẫn luôn tín nhiệm Tĩnh Quốc công, cảm kích Tĩnh Quốc công nhiều năm trước có ơn tri ngộ. Nhưng lại không thể nghĩ tới, Tĩnh Quốc công ngài thế nhưng dám can đảm làm ra loại chuyện nuốt riêng mỏ vàng quốc gia!"
Bóng dáng kia chậm rãi xoay người, ánh mắt âm trầm lạnh lùng dừng ở trên người Tư Thần, đột nhiên giống như ác quỷ nhào về phía hắn ta.
"Ngươi biết quá nhiều, nên chết!"
"A... Ngươi, ngươi sẽ gặp báo ứng, sẽ gặp báo ứng... A!"
Đột nhiên Tư Thần mở hai mắt, nhìn phòng giam tối tăm mà lòng còn sợ hãi, thì ra là ác mộng.
Hắn ta thở dốc từng hồi từng hồi, lại phát hiện có một bóng người ở bên cạnh.
Hắn ta hoảng sợ bò dậy, nghĩ đến cơn ác mộng vừa rồi chỉ cảm thấy cả người lạnh đến thấu xương.
Bóng người kia chậm rãi xoay lại, không ngờ lại là gương mặt của Tiêu Tẫn.
Long bào vàng óng trên người hắn dưới ánh sáng lờ mờ lúc sáng lúc tối.
"Trẫm nghe nói, bởi vì tố giác quan viên nuốt riêng quặng vàng mà thiếu chút nữa ngươi đã bị diệt khẩu."
Hoàng thượng!
Tư Thần không thể tin trợn tròn hai mắt nhìn Tiêu Tẫn, cho rằng chính mình còn đang nằm mơ.