"Hoàng thượng chính là tân hoàng vừa đăng cơ, nếu lúc này nhổ tận gốc thế lực của phủ Thừa tướng, sẽ chỉ làm cho thế lực trong triều rung chuyển, gây ra bất lợi cho Sở quốc."
"Hơn nữa, Tô Ngọc Luân là một kẻ tham lam, xảo quyệt, lại có năng lực, làm như vậy, nắm nhược điểm của hắn ở trong tay rồi dùng hắn như một thanh đao, làm như vậy thì sẽ chẳng phải phải sẽ tốt hơn sao, con đó, tuy cẩn thận là tốt, nhưng có đôi khi lại rất bảo thủ, còn cần phải chậm rãi lắng đọng lại."
Sở Mẫn cụp mắt: "Phụ thân, nếu theo thường lệ, thì đáng lẽ vị trí Thừa tướng phải là của người ..."
"Làm càn!" Tĩnh Quốc công gầm lên một tiếng, Sở Mẫn lập tức câm miệng, nhưng khóe môi mím chặt đã nói lên sự bất mãn ở trong lòng hắn ta.
Tĩnh Quốc công cực kỳ tức giận trừng hắn ta: "Quyết định của Hoàng thượng là thứ con có thể tùy ý nghị luận sao? Trở về tự suy nghĩ lại đi, nếu nghĩ không thông thì con cũng không cần lên triều nữa!"
"Nhi tử chỉ là đang bất bình thay cho phụ thân."
Lời nói của Tĩnh Quốc công lại càng thêm nghiêm khắc: "Có gì mà bất bình? Vi phụ đều đã đến tuổi này, nếu không phải nhờ Hoàng Hậu nương nương, thì ta đã đi Diêm La Vương ở trận cung biến kia rồi, làm người cũng được, làm quan cũng thế, nếu đã đánh mất bản thân, sẽ chạy trời không khỏi nắng, con vẫn nên thu liễm lại tính tình của mình đi, lui ra."
Sở Mẫn không dám nói thêm một câu nào nữa, chỉ có thể khom người rời khỏi thư phòng.
Tĩnh Quốc công nhìn bộ dáng hắn ta rời đi mà thở ra một hơi nặng nề.
Có dã tâm cũng không phải chuyện xấu, nhưng có một số loại dã tâm, chỉ có thể dùng năng lực của chính mình và chính đạo mới có thể thực hiện được, nếu nhất thời muốn đi đường tắt thì sẽ chỉ đẩy bản thân chính mình vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục mà thôi!
Sở Mẫn trở lại trong viện, trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, trên mặt hắn ta chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.
Người bên cạnh thấy thế thì biết chuyện không ổn rồi.
"Đại lão gia, lần này Tô thừa tướng rời kinh có phải là vì chuyện mỏ vàng không? Nếu vậy thì hãy mau chóng để Mã Trí an bài thỏa đáng, giao mỏ vàng cho triều đình đi?"
Lúc trước bọn họ đã đào được một ít, túi tiền đã căng đầy, không cần thiết phải lấy hết toàn bộ, làm như vậy dễ khiến bản thân bị liên lụy.
Mắt thấy vịt đến miệng lại bay đi, thì sao Sở Mẫn có thể an tâm cho được?
Hơn nữa thứ mà nhiều năm nay hắn ta muốn có được không chỉ là vị trí đại thần Nội Các.
Sở Mẫn không hé răng, thân tín lập tức cảm thấy chuyện này không thích hợp.
Hắn ta hơi lo lắng nói: "Đại lão gia, ngài nghĩ sao..."
"Mặc dù Tô Ngọc Luân đi Côn thành, nhưng cũng không thể đến đó trong một khoảng thời gian ngắn được, ngươi bảo Mã Trí đẩy nhanh tốc độ lên, có thể đào thêm được bao nhiêu thì đào bấy nhiêu."
"Vâng, tiểu nhân đã hiểu."
"Còn Tô Ngọc Luân..." Đôi mắt Sở Mẫn nhắm mắt một chút, tốt nhất, là có đi mà không có về!
"Chuyện của Tư Thần bị ai che giấu vậy?" Người lần đầu tiên ra tay giết Tư Thần không thành đã bị hắn ta xử trí, nhưng lúc này người đã bị nhốt ở đại lao Kinh Triệu Doãn, vậy mà vẫn thất thủ, điều này đúng là khiến cho người ta tức điên mà.
"Bẩm đại lão gia, tiểu nhân nghe bọn hắn nói, là nương nương cho người tới đưa đi."
"Lại là Hoàng Hậu? Bàn tay của nàng ta to thật, nàng ta có năng lực như vậy thì sao không đi làm hoàng đế luôn đi?"
Thân tín sợ tới mức quỳ đến trên mặt đất, lời này nếu bị người ngoài nghe được, thì bọn họ đều đừng mơ được sống.
"Đại lão gia, Hoàng thượng sủng ái Hoàng Hậu, nên rất nhiều chuyện đều mở một con mắt nhắm một con mắt, không ai nói được, chúng ta không nên đắc tội."
Sở Mẫn cười lạnh: "Một nữ nhân mà thôi, vậy mà một đám người bọn họ lại như chuột thấy mèo, nàng ta dám kiêu ngạo, chẳng qua là nhờ sự sủng ái của Hoàng thượng ban cho nàng ta, nếu nàng ta không còn được sủng ái nữa, thì còn ai để nàng ta vào mắt nữa?"