Ngoại trừ những bữa yến tiệc hiếm hoi diễn ra trong cung điện, thì đây là lần đầu tiên bọn họ có thể tiếp xúc Hoàng Thượng với khoảng cách gần như vậy.
Nếu lúc này có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng thì...
Mọi người lui về hai bên và cúi người hành lễ.
Sở Vận lùi về phía tường cung, từ từ cúi người xuống, nhưng khi cúi lạy, bởi vì tuyết dưới chân trơn quá, nàng ta liền loạng choạng và ngã xuống nền đất đầy tuyết.
Trong lòng nàng ta sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh mà đứng dậy.
Trong chốc lát, có một mảnh áo màu vàng sáng xuất hiện trước mặt nàng ta.
Sở Vận bối rối ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt đen như vực sâu, sâu trong mắt dường như có một đôi tay biết bắt hồn, nó đã cuốn đi toàn bộ ý thức của nàng ta.
Sở Vận chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm trầm trầm, khiến nàng giật mình à: "Đứng dậy đi."
Trước khi Sở Vận kịp tỉnh lại, thì bóng dáng đó đã vội biến mất trước mắt nàng ta.
Không biết đã qua bao lâu, lại có người tiến tới đỡ Sở Vận đứng dậy: "Sở tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?"
Sở Vận tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về hướng bóng người rời đi, nóng lòng muốn đuổi theo, nhưng bóng dáng đó đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng ta từ rất lâu rồi.
"Sở tiểu thư, tiểu thư thế nào rồi?"
Một vị tiểu thư bình thường hay chơi đùa cùng với Sở Vận, thấy Sở Vận im lặng liền gọi thêm hai lần nữa.
Sở Vận lúc này mới thật sự tỉnh táo lại, kinh ngạc nhận ra mình vừa mất bình tĩnh.
"Thật sự rất nguy hiểm, vừa rồi ta suýt nữa đã ngã vào lòng của Hoàng Thượng rồi."
Sở Vận ngước mắt liếc nhìn vị tiểu thư mặc áo xanh, đúng lúc nàng ta bắt gặp được sự mỉa mai hiện lên trong ánh mắt của vị tiểu thư kia.
Đứng ở đây không có nữ nhân nào là không muốn tiến cung, để trở thành nữ nhân của Hoàng Thượng, nàng ta tự cảm thấy hành động bị ngã vừa rồi hẳn là cố ý.
Sở Vận không muốn giải thích quá nhiều với bọn họ, nhưng cho đến khi bước ra khỏi Hoàng cung, thì trong đầu nàng ta chỉ tràn ngập khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Tẫn.
Thậm chí khi nàng ta quay về phủ, nha hoàn đã nhiều lần gọi nàng ta, nhưng thần trí của nàng ta vẫn chưa tỉnh táo lại.
Sở Vận khẽ cau mày, nhẹ nhàng liếc nhìn nha hoàn một cái.
Nha hoàn hơi giật mình khi chạm phải ánh mắt của nàng ta, liền sợ hãi mà quỳ xuống, dưới cái lạnh của băng tuyết khiến nàng ấy toàn thân run rẩy, nhưng so với sự lạnh lẽo trên người nàng ấy khi chạm phải ánh mắt vừa rồi của đại tiểu thư thì nó khiến nàng ấy hoảng sợ hơn nhiều.
"Đại tiểu xin thứ tội, là lỗi của nô tì, xin đại tiểu thư cứ trách phạt ạ."
Sở Vận chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta một cái: "Trước khi trời tối thì hãy đợi ở đây, sau khi trời tối suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện rồi, thì hãy đến gặp bổn tiểu thư."
"Vâng, đa ta đại tiểu thư, đa tạ đại tiểu thư."
Hôm nay là do Sở Vận trong kì khảo nghiệm lần thứ hai bị gạt tên, cho nên nàng ta trong lòng bực tức. Mọi người đều biết rõ là nha hoàn này không làm gì sai cả, chỉ là thật trùng hợp để nàng ta giận cá chém thớt mà thôi.
Biết hôm nay nàng ta sẽ vào cung, cho nên sau khi người đi rồi thì Sở đại phu nhân đã ở Hải Đường viện nội chờ đợi nàng ta quay về.
Nha hoàn khoác thêm áo choàng trơn có hai hàng khuy áo đi qua hành lang dài đến cửa chính, mở tấm rèm dày bước vào và nói: "Thưa đại phu nhân, đại tiểu thư đã trở về rồi ạ."
Sở đại phu nhân nghe xong có chút lo lắng vội đứng dậy, sau đó trong chốc lát liền quay lại chổ ngồi
Nữ nhi của bà ta từ nhỏ đã thông minh, nghe nói hôm nay Hoàng hậu sẽ kiểm tra thị lực nên tin tưởng rằng nhất định Vận nhi sẽ không phạm sai lầm nào.
Tấm rèm dày lại được vén lên, có một cơn gió lạnh ùa vào phòng, đi theo phía sau đó là Sở Vận.
"Mẫu thân"