Nhìn thấy Tiêu Tẫn bị đánh, hai đứa trẻ dùng đôi chân ngắn của mình chạy nhanh đến bảo vệ Tiêu Tẫn ra đằng sau.
"Không, không cho bà bắt nạt phụ thân."
"Phụ thân, đừng sợ, chúng con sẽ bảo vệ người!"
Tôn đại nương đang nổi nóng, làm sao để ý bọn chúng có phải là trẻ con hay không, cục đá trong tay liền thuận thế ném về phía bọn họ!
Hai đứa bé chính là giới hạn cuối cùng của Tô Oanh, không ai được gây hại đến chúng.
Nàng bước nhanh về phía trước, nắm chặt lấy tay Tôn đại nương, lạnh lùng nhìn bà ta: "Bà có thể trút giận lên ta."
Điều mà Tô Oanh không biết là, chuyện nàng hãm hại Tiêu Tẫn ngoại trừ Tiêu Tẫn và một số thuộc hạ thân cận của hắn ra, không có ai khác biết chuyện này hết, bọn họ đều nghĩ là Tiêu Tẫn thật sự muốn làm phản nên bọn họ mới bị lưu đày.
Tôn đại nương đã biết sự đáng sợ của Tô Oanh, bà ta không dám chọc tức Tô Oanh, nhưng khi nghĩ đến đứa con trai đã chết của mình, bà ta lại tức giận.
"Ngươi, các ngươi không được chết tử tế, không được chết tử tế!"
Tô Oanh buông tay bà ta ra, đứng trước mặt bà ta, nghiêm mặt nói: "Ta chỉ nói lại một lần cuối cùng. Việc lưu đày đều là do Tô Oanh ta gây ra, không liên quan gì đến Tiêu Tẫn, nếu ngươi cảm thấy bất mãn, thì cứ đến tìm ta."
Nếu Tô Oanh đã sử dụng cơ thể này, nàng không nghĩ sẽ trốn tránh những sai lầm mà nguyên chủ đã gây ra, nếu không, theo tính tình của nàng, nàng đã sớm vỗ mông chạy lấy người lâu rồi.
Nàng ở lại đây chỉ là để bù đắp lại những điều ngu ngốc mà nguyên chủ đã làm.
Tôn đại nương thấy nàng không giống như đang nói dối nên tức giận tát cho nàng một cái.
Tô Oanh bị bà ta tát cho ngây người, rất nhanh trong mắt hiện lên một tia địch ý.
"Nương! Bà không được đánh nương!"
Hai đứa trẻ muốn chạy tới, lại bị Tô Oanh ngăn lại.
"Ngoan đừng tới đây, chuyện này để ta tự xử lý."
Tôn đại nương thấy Tô Oanh thật sự không đánh trả, cho là Tô Oanh sợ nên tiếp tục giơ tay muốn tát.
Lúc nảy quá đột ngột, nàng không đề phòng nên nhịn một chút, bây giờ lại muốn tát, bà ta thật sự cho rằng nàng là bùn nhão sao.
Tô Oanh nắm lấy tay bà ta, trong mắt hiện lên sát khí: "Lão gia hỏa, ngươi muốn chết!"
Tôn đại nương sợ tới mức trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt, lập tức vùng ra khỏi tay Tô Oanh, vỗ đùi khóc rống: "Đáng thương cho đứa con trai của ta, rốt cuộc nó đã tạo nghiệt gì, nếu không phải do những tên sát nhân này, nó sẽ không xảy ra tình trạng này."
Giang Dương thấy Tôn đại nương khóc to vậy, hắn ta vẫn quan tâm đến đồng đội của mình: "Đại nương, rốt cuộc Vương Lãng làm sao, dẫn chúng ta đi xem thử, biết đâu còn có cách cứu chữa."
Tôn đại nương nhảy dựng lên nói: "Con trai ta sắp chết rồi, ngươi còn muốn hại nó sao? Ta không cần các ngươi giả mù sa mưa, chỉ cần các ngươi giao đồ ăn và nước ra đây là được."
Tiêu Tẫn nghe được những lời này bèn cau mày, Tô Oanh nhìn thấy thế liền hỏi: "Ngươi có quan tâm đến nhi tử của bà ta hả?"
Tiêu Tẫn nghe vậy thì mở miệng: "Ừm, cùng là chiến hữu vào sinh ra tử với nhau, đều là người đáng tin cậy."
Tô Oanh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta hiểu rồi." Nói xong, nàng đi đến trước mặt Tôn đại nương.
Tôn đại nương thấy nàng tiến đến gần thì cảm thấy da dầu tê dại: "Ngươi, ngươi muốn làm gì, ngươi làm hại bọn ta thê thảm thế này mà còn chưa đủ sao, còn muốn giết cả ta để diệt khẩu hả? Có còn công lý nữa không chứ..."
Tô Oanh không kiên nhẫn mà cau mày lại: "Con trai của ngươi ở đâu?"
Tôn đại nương nghe vậy, lập tức trở nên đề phòng cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì? Con của ta sắp không qua khỏi rồi, ngươi còn muốn làm gì nó?"