Tiêu Thế Kiệt quay đầu đã nhìn thấy một mũi tên lạnh lùng bay về phía hắn ta, ánh mắt hắn ta hơi tối xuống, rõ ràng có thể tránh thoát, nhưng đến khi tên đâm xuyên qua xương bả vai, hắn ta vẫn không có ý tránh đi.
Cơn đau ập tới, trước mắt Tiêu Thế Kiệt tối đen, trước khi mất đi ý thức, hắn ta chỉ nghe được thân tín vội vàng hô lên
Tiêu Thế Kiệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên miệng khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhạt.
Tiêu Thế Kiệt trong cơn đau nhức giật mình tỉnh lại, mở mắt ra, xung quanh lại không phải nơi mình quen thuộc.
Đáy mắt hắn ta vừa thoáng qua vẻ nghi ngờ thì đã nhìn thấy Chu Lâm từ ngoài cửa bước vào.
Tiêu Thế Kiệt nhíu mày, hắn ta chắc chắn Chu Lâm không phải là người của hắn ta.
"Thế tử đã tỉnh rồi."
Tiêu Thế Kiệt lúc này mới phát hiện trừ bả vai đau nhức thì toàn thân còn bủn rủn không có chút sức lực nào.
"Ngươi, ngươi là ai?"
Chu Lâm nở nụ cười mà hắn ta tự cho là khéo léo: "Hạ quan Chu Lâm, là người hoàng thượng đặc biệt phái tới để đón tiếp thế tử."
Vẻ mặt Tiêu Thế Kiệt nháy mắt cứng ngắc: "Nghênh tiếp ta?"
"Đúng vậy, hoàng thượng lo lần này thế tử hồi kinh đường xá xa xôi, sợ thế tử gặp bất trắc nên để hạ quan dẫn người chạy tới nghênh tiếp thế tử, không trên đường thế tử thực sự bị đâm, có điều đại phu đi theo đã khám cho thế tử rồi, vết thương của thế tử mặc dù không cách nào khỏi trong thời gian ngắn được, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc lên đường, thế tử có thể đến kinh thành theo thời gian đã định."
Vẻ mặt Tiêu Thế Kiệt càng khó coi.
Nhất là khi đối mặt với đôi mắt nhìn thấu hết thảy của Châu Lâm, hắn ta hận không thể nhảy lên giết chết tên này!
"Thế tử nghỉ ngơi cho tốt, hạ quan cáo lui trước."
Thấy Chu Lâm lui ra ngoài, Tiêu Thế Kiệt mở miệng gọi người của mình, nhưng hắn ta gọi mấy tiếng, người tiến vào lại chỉ là một nha hoàn lạ mắt.
"Thế tử có gì phân phó?"
Tiêu Thế Kiệt trầm mặt: "Thị vệ của bản thế tử đâu, bọn họ đi đâu hết rồi?"
Tiêu Thế Kiệt biết hắn ta không thể nào lấy được đáp án từ trên người nha hoàn này nhưng hắn ta vẫn không cam lòng mà gầm lên giận dữ.
"Bổn thế tử hỏi ngươi, người của bổn thế tử đâu?"
Vẻ mặt nha hoàn tràn đầy sợ hãi: "Xin thế tử tha tội, nô tỳ không biết gì cả."
Tiêu Thế Kiệt định ép bản thân đứng dậy, nhưng hắn ta lại phát hiện bản thân không có tý sức lực nào, chuyện vượt ngoài sự kiểm soát này càng khiến hắn ta thêm phẫn nộ.
"Mau đi tìm người của bổn thế tử tới đây." Hắn ta tính tới tính lui cũng không ngờ Tiêu Tẫn sẽ phái người tới chặn hắn ta.
Bây giờ, hắn ta hoàn toàn không thể cử động, cũng không biết người của hắn ta đã bị đưa tới đâu.
Kế hoạch của Tiêu Thế Kiệt hoàn toàn đảo lộn, dưới tình huống này, nếu hắn ta vào kinh thành thì chẳng phải hoàng thượng có thể lấy mạng hắn ta bất cứ lúc nào ư?
Ngoài cửa, Chu Lâm nghe Tiêu Thế Kiệt gầm lên giận dữ thì lộ vẻ châm chọc.
Hắn ta nói với nha hoàn vừa bước ra: "Chăm sóc thế tử cho tốt, bảo đảm thế tử có thể an toàn tới kinh thành."
Vẻ sợ hãi trên mặt nha hoàn đã biến mất: "Vâng, nô tỳ đã biết."...
Kinh thành.
Sáng sớm, Tô Oanh đã xuất cung tới học viện nữ tử.
Cứ cách một vài ngày, nàng sẽ tới học viện để kiểm tra tình hình, thời gian tới không cố định để đám người trong học viện không có thời gian chuẩn bị mấy trò bịp bợm qua mắt nàng.
Tô Oanh vừa mới xuất cung thì đã có thái ý tới chỗ Trương Thư Minh báo cáo tình hình của Tĩnh Quốc Công.
Sau khi nghe xong, Trương Thư Minh trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn bước vào ngự thư phòng.
"Hoàng thượng."
Tiêu Tẫn ngước mắt lên: "Có chuyện gì?"
"Hoàng thượng, Nguyễn thái y vừa tới báo với nô tài, Tĩnh Quốc Công đột nhiên lâm bệnh nặng, sợ là sắp không ổn rồi."
Vẻ mặt Tiêu Tẫn chợt nghiêm lại: "Tĩnh Quốc Công đột nhiên lâm bệnh nặng?"