Chẳng mấy chốc, nhiệt độ trong phòng đã cao lên.
Tiêu thái giám cầm áo ngoài Tiêu Tẫn vừa thay ra rồi lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Tẫn.
Hắn dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng lại trong người lại bỗng thấy nóng ran.
Hắn nhíu mày đứng dậy, vừa định gọi người vào thì cửa phòng đã bị đẩy ra, một bóng người xinh đẹp bước vào.
Hơi nóng trong phòng phả vào mặt khiến gò má Sở Vận ửng đỏ, càng tôn lên da thịt nõn nà của nàng ta.
Sau khi vào phòng, nàng ta xoay người đóng cửa nhưng có lẽ vì quá căng thẳng nên đến cả ngón tay cũng run.
"Tiểu nữ tham kiến hoàng thượng." Nàng ta ra dáng yêu kiều, thẹn thùng nhìn Tiêu Lẫm rồi cúi thấp người, lộ ra cảnh đẹp mượt mà.
Đôi mắt Tiêu Tẫn càng tối tăm, hắn cảm thấy cả người càng lúc càng nóng: "Ra ngoài."
Sở Vận run rẩy nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt nàng ta lại dần trở nên kiên định. Nàng ta chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn Tiêu Tẫn, ngay lúc đối diện với ánh mắt lạnh như băng của hắn, nàng ta lại không chịu được mà co quắp.
Sở Vận không nhìn nữa, chậm rãi đi tới bên cạnh Tiêu Tẫn: "Tiểu nữ ngưỡng mộ hoàng thượng đã lâu, nguyện vọng lớn nhất kiếp này là có thể trở thành người của hoàng thượng, mong tác thành cho tiểu nữ."
Vừa dứt lời, nàng ta đã ngẩng đầu, xé vạt áo bên hông.
Vào lúc này, xe ngựa của Tô Oanh đã đến trước cổng phủ Tĩnh Quốc Công.
Lúc Tiêu Tẫn xuất cung, Trương Thư Minh đã phái người nhanh chóng cưỡi người tới học viện báo tin cho Tô Oanh.
Cũng may tốc độ của đối phương khá nhanh nên Tô Oanh mới đi nửa đường đã bị ngăn lại.
Sau khi biết Tĩnh Quốc Công đột nhiên lâm bệnh nặng, Tô Oanh không hề chần chừ mà cho xe ngựa quay đầu, đi thẳng tới phủ Tĩnh Quốc Công.
"Hoàng thượng đã đến chưa?"
"Hồi nương nương, hoàng thượng đang ở trong sân của Công gia."
Tô Oanh vuốt cằm, đi theo người hầu vào phủ Tĩnh Quốc Công.
Nàng vừa mới bước vào đã nghe thấy một tiếng "ầm" lớn vang lên, một bóng người bay thẳng từ thiên phòng rơi bịch xuống nền tuyết.
Tô Oanh dừng bước, nhìn kỹ lại thì thấy người vừa bị ném ra ngoài lại một thiếu nữ tuổi xuân.
Nàng vừa nhướn mày đã thấy Tiêu Tẫn bước ra từ căn phòng đó, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Mọi người trong sân đầu giật mình, vội vàng quỳ xuống.
"Đại tiểu thư? Là đại tiểu thư, nhưng sao đại tiểu thư lại ở thiên phòng?" Người hầu trong phủ Tĩnh Quốc Công nhận ra người đang nằm trên đất, nhao nhao kêu lên.
Sở Vận đau đến mức xương muốn rớt ra, nàng ta không ngờ hoàng thượng sẽ ra tay ném nàng ta ra ngoài.
Nàng ta co người lại, sợ người khác thấy mặt nàng ta, không thể để mất mặt như vậy được.
Tô Oanh nhìn Sở Vận, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh trong sân, vẻ mặt lại càng khó coi.
"Một kẻ muốn tìm đường chết thôi. Người đâu, người này có ý mưu hại trẫm, mau bắt nàng ta lại cho trẫm."
"Vâng."
Sở Mẫn nghe tiếng thì từ nhà chính đi ra, lúc thấy Sở Vận nằm trên đất, ông ta lập tức cảm thấy không ổn.
Ông ta nhanh chóng bước tới, quỳ trước mặt Tiêu Tẫn: "Xin hoàng thượng bớt giận, không biết tiểu nữ đã làm gì chọc giận hoàng thượng, mong hoàng thượng nể tình nàng còn nhỏ mà tha cho nàng một lần."
Tiễu Tẫn cười lạnh, ánh mắt chứa đầy sát ý: "Nàng ta có ý mưu hại trẫm, ngươi lại muốn trẫm tha cho nàng ta một lần? Dù nàng ta có là đứa trẻ lên ba thì trẫm cũng sẽ không khoan dung, mau dẫn đi."
Nghe vậy, Sở Mẫn hoảng sợ: "Hoàng thượng, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm..."
Đôi mắt đen của Tiêu Tẫn tràn đầy lạnh giá: "Sở Mẫn, ý ngươi là trẫm đang nói dối ư?"
Sở Mẫn run sợ: "Vi thần không dám."
Sở Vận nằm trên mặt đất, mặt mũi trắng bệch, nàng ta tính tới tính lui cũng không ngờ được rằng hoàng thượng sẽ thẳng tay tống giam nàng ta.