Vì có tin tức Tiêu Tẫn sẽ đến, số người hôm nay đến chúc mừng sinh nhật Giang Ninh Vương cũng thật không ít.
Mới sáng sớm Giang Ninh Vương đã thần thanh khí sảng đứng ở cửa lớn tiếp khách, ông ta cũng không nhớ đã bao lâu rồi mới thấy cùng lúc nhiều khuôn mặt nịnh nọt đến vậy rồi.
"Cung chúc sinh thần Vương gia."
"Lý đại nhân đến rồi đấy à, mau mau mau, mời vào trong."
Trải qua mấy ngày ngơi, miệng vết thương của Tiêu Thế Kiệt đã khép lại rồi, bây giờ đang cùng với Giang Ninh Vương đứng ở cửa lớn đón khách.
Đám người đến chúc mừng sinh thần Giang Ninh Vương đều rất thức thời ngó lơ sự tồn tại của Tiêu Thế Kiệt, những người không tránh được phải tiếp xúc cũng chỉ hàn huyên một hai câu liền tiến vào trong phủ.
Tiêu Thế Kiệt liếc nhìn sắc mặt những người đó, đáy mắt lạnh lẽo.
Một màn này vừa hay bị Giang Ninh Vương bắt được: "Được rồi, vết thương trên người ngươi cũng chưa khỏi hẳn, mau vào trong đợi đi, đến lúc yến hội bắt đầu ngươi lại ra cũng không muộn."
Tiêu Thế Kiệt không từ chối: "Được, vậy con vào trong trước."
Sau khi Tiêu Thế Kiệt rời đi, Giang Ninh Vương thở dài một hơi, lúc hắn đứng bên người ông ta cứ có cảm giác gánh nặng, hắn ta vừa đi ông ta liền thoải mái hơn nhiều.
Khi yến hội vừa sắp bắt đầu, một đội cấm quân tới ngoài cửa phủ.
Giang Ninh Vương thấy vậy vội vã tiến lên nghênh tiếp: "Tham kiến Hoàng Thượng."
Tiêu Tẫn mặc một bộ thường phục tím đậm bước xuống từ xe ngựa, bước xuống đứng ổn định rồi lại không hề rời đi, mà đưa tay đỡ Tô Oanh bước xuống.
Giang Ninh Vương không ngờ Tiêu Oanh cũng tới.
"Tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
Hai người ổn định xong thì cho đám người Giang Ninh Vương đứng dậy
"Hôm nay Trẫm cùng Hoàng Hậu là đến tham dự yến tiệc sinh thần của Vương thúc mà, Vương thúc làm chủ, cứ coi Trẫm và Hoàng Hậu là hậu bối bình thường là được."
Có cho Giang Ninh Vương một vạn cái gan ông ta cũng không dám đâu!
Ông ta cung kính mời người vào trong phủ, hôm nay thời tiết giá lạnh, để tổ chức buổi yến hội hôm nay cho tốt Giang Ninh Vương đã sớm cho người sửa chữa căn viện lớn nhất trong nhà, vừa hay có thể chứa đủ quan khách hôm nay tới chơi.
"Hoàng Thượng giá đáo, Hoàng Hậu nương nương giá đáo."
Theo tiếng truyền xướng của thái giám vang lên, mọi người đã vào trong sảnh đường yến hội đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Tiêu Tẫn đỡ tay Tô Oanh vào trong Tẫn Đường ngồi lên vị trí cao nhất.
Tiêu Thế Kiệt nhìn bước chân Tiêu Tẫn lướt qua trước mặt, đáy mắt ẩn hiện sát ý.
Bỗng nhiên, một đôi giày thêu đính ngọc trai dừng lại trước mắt hắn, Tiêu Thế Kiệt giật mình vô thức ngẩng đầu lên liền va phải một đôi mắt phượng sâu hút không đáy.
Tiêu Thế Kiệt mau chóng thu lại tầm mắt cúi thấp đầu, không phải hắn ta chưa từng nghe qua danh tiếng của Hoàng Hậu, nhưng lại chưa từng quan tâm, đối với hắn mà nói, nữ tử có lợi hại đi nữa thì cũng lợi hại đến đâu được chứ?
Nhưng mà ánh mắt vừa nãy, lại khiến hắn e sợ khó hiểu.
Nữ nhân này, khí thế mạnh mẽ thật đó.
Chỉ liếc một cái, Tô Oanh lại thu hồi ánh nhìn, cùng Tiêu Tẫn bước lên ngồi ở vị trí chủ nhà.
Giang Ninh Vương ngồi dưới Tiêu Tẫn một bậc, thời khắc chú ý ánh mắt của hai người họ.
"Để chúc mừng sinh thần Giang Ninh Vương, Thế tử đặc biệt lặn lội từ thành Kim Lăng trở về, lòng hiếu thảo của ngươi thật khiến Trẫm cảm động, ly rượu này, Trẫm kính Thế tử trước."
Tiêu Thế Kiệt bưng ly rượu trên bàn lên cung kính đứng dậy: " Đa tạ Hoàng Thượng quá khen, trước kia vi thần sớm đã muốn hồi kinh, nhưng lại cứ bị những chuyện vụn vặt trói buộc, mới kéo dài mãi không về được, lần này cuối cùng cũng có cơ hội diện kiến Hoàng Thượng cùng Phụ vương, trong lòng thần vô cùng vui mừng."
"Ly rượu này, nên là vi thần kính Hoàng Thượng mới phải." Nói xong, Tiêu Thế Kiệt uống cạn rượu trong ly.
Tiêu Tẫn cũng uống cạn.
Giang Ninh Vương cũng thức thời đứng dậy khuấy động, không khí buổi yến hội thoáng chốc liền trở nên nào nhiệt.