Mấy vị võ tướng đồng loạt phi lên vây tròn quanh Tiêu Tẫn và Tô Oanh.
Tiêu Tẫn hơi nheo mắt, trên mặt lại không tỏ ra thay đổi quá rõ rệt.
Trong tay Tô Oanh vẫn còn cầm miếng điểm tâm cuối cùng, đứng bên người Tiêu Tẫn.
Lúc này, Giang Dương đột ngột xông vào từ cửa sau: " Hoàng Thượng, hậu viện phủ cháy rồi, chúng thuộc hạ bây giờ liền hộ tống Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương hồi cung."
"Cái gì, hậu viện cháy rồi?" Giang Ninh Vương vừa nghe vậy, biểu cảm trên mặt liền trở nên hoảng loạn, trong đó vẫn còn mười mấy mỹ nữ của ông ta đó, không thể cứ vậy chết đâu!
"Ngoài kia có chuyện gì?" Tiêu Tẫn trầm giọng hỏi.
"Bẩm Hoàng Thượng, có một đội nhân mã xông vào, ý đồ tấn công vào đại điện, chúng thuộc hạ đã ngăn được bọn chúng ở ngoài cửa, Hoàng Thượng cùng Nương Nương vẫn là nên mau chóng rời khỏi đây thôi."
Tiêu Tẫn nắm lấy tay Tô Oanh: "Đi."
Chúng đại thần thấy Tiêu Tẫn bọn họ lui về phía sau cũng vội vàng theo sau.
Vừa ra ngoài, bọn họ liền ngửi thấy một mùi cháy khét nồng nặc, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy ngọn lửa chọc trời cách đó không xa.
Cấm quân đưa đám người Tiêu Tẫn rời đi bằng cửa sau, Tiêu Thế Kiệt thay trang phục xong liền ẩn nấp trong bóng tối, đợi đám người Tiêu Tẫn bọn họ đồng loạt chạy đến cửa sau, hắn ta cũng nhanh chóng trà trộn vào đoàn người cùng chạy ra ngoài.
Đám người này đều ở khắp nơi trong thành, sau khi rời phủ thì phân tán ra tứ phương tám hướng rời đi, không có ai chú ý đến Tiêu Thế Kiệt chạy đi đâu, hắn ta thuận lợi leo lên xe ngựa đã chuẩn bị từ sớm.
"Mau đi!"
Xe ngựa mau chóng chạy về hướng nơi cổng thành có hàng phòng ngự yếu nhất.
Thám tử nói, từ khi hắn ta về kinh, quan binh canh giữ cổng thành liền trở nên nghiêm ngặt hơn nhiều so với trước kia, mỗi người ra vào kinh thành đều phải thông qua kiểm tra, cũng không ai biết quan binh kiểm tra cái gì, hỏi cũng chỉ nói là đang truy bắt cường đạo.
Tiêu Thế Kiệt lại biết rõ, đây là Hoàng Thượng đang phòng ngừa hắn ta chạy trốn khỏi kinh thành.
Rất nhanh, xe ngựa đã đến địa điểm hẹn với Sở Mẫn.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Tiêu Thế Kiệt từ trên xe ngựa bước xuống, lại sớm đã không còn là dáng vẻ khi nãy nữa, mà đã biến thành một nữ tử.
Thân tín đợi sẵn ở đầu đường tiến lên dẫn hắn ta lên một cỗ xe ngựa khác, vừa lên xe đã thấy một thân ảnh vô cùng quen thuộc ngồi sẵn trong xe.
Sở Mẫn bị nữ tử vừa đột ngột bước vào doạ cho một trận, đợi đến khi xác định được đối phương, khoé mắt ông ta mạnh mẽ co giật.
Tiêu Thế Kiệt quả là không từ thủ đoạn để thoát ra ngoài.
"Đi thôi Sở đại nhân, đừng đợi bên kia phản ứng lại là lại phiền phức đấy."
Sở Mẫn gật gật đầu, ra hiệu cho phu xe khởi hành.
Chớp mắt, xe ngựa đã đến trước cổng thành, vì để tiến hành kiểm tra những người ra khỏi thành, lúc này cổng thành đã có không ít người đang xếp hàng.
Khi quan binh kiểm tra đến xe ngựa của Sở Mẫn, Sở Mẫn vén rèm cửa sổ xe lên.
Quan binh nhận ra Sở Mẫn, cung kính hành lễ: "Sở đại nhân."
Sở Mẫn gật gật đầu: " Bổn quan phụng mệnh xuất kinh làm nhiệm vụ, không thể chậm trễ."
Quan binh nghe vậy liền ngó vào trong xe nhìn một lượt, thấy có nữ tử ngồi ở trong xe cũng không hỏi nhiều, trực tiếp thả cho xe ngựa của bọn họ đi qua.
Xe ngựa rời khỏi kinh thành, đi trên đường dành cho quan một đoạn rồi chuyển hướng đi vào đường nhỏ hẻo lánh, rất nhanh đã khuất khỏi đường quan.
Tuy đã thoát khỏi kinh thành, nhưng Tiêu Thế Kiệt cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
"Hôm nay đa tạ Sở đại nhân, đợi khi nào chuyện của Bổn thế tử thành công rồi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi Sở đại nhân."
Tốc độ xe ngựa dần chậm lại, Sở Mẫn chậm rãi chuyển tầm nhìn đến trên mặt Tiêu Thế Kiệt: "Thế tử quả thật không phù hợp với bộ dáng trang điểm đậm như này, còn về chuyện sau này, ..." Ông ta nhân lúc Tiêu Thế Kiệt còn chưa kịp phản ứng, rút chuỳ thủ đã chuẩn bị từ trước ra mạnh mẽ đâm xuống.