Mông Giáng cũng không phải là người dễ bắt nạt, tuy rằng đối phương có nhiều người, nhưng hắn vẫn cố gắng phản công, trong thoáng chốc đối thủ cũng không rơi vào tình thế tốt.
Ông chủ tiệm hoành thánh thấy vậy thì rít lên một tiếng, nói: "Đám người này sao lại đánh nhau vậy chứ."
Trong lúc nói chuyện, ông chủ ngay lập tức vọt đến ngăn cản.
"Mới sáng sớm mà làm cái gì đấy, có còn muốn sinh sống ở trong thành hay không?"
Ông chủ này hẳn là có chút bản lĩnh, hắn ta vừa gào lên một tiếng, đám người này đã thật sự dừng tay.
Mặt Mông Giáng tím xanh, nhưng ánh mắt hắn ta lại hung tợn, một không hề có vẻ sợ hãi.
"Các ngươi làm cái gì vậy? Lúc trước đã cam đoan khi Long lão đại mở cửa làm ăn, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, vậy hôm nay là đang xảy ra chuyện gì đây hả?"
Đám người đuổi đánh nghe xong còn tỏ vẻ hơi oan ức: "Ngươi hỏi hắn coi là bọn ta gây chuyện hay là do tiểu tử này gây sự trước, ỷ vào Mông Tư có chút giao tình với thành chủ mà dám đến tận hậu viện của chúng ta phóng hỏa. Nếu không phải chúng ta phát hiện sớm, cả sân nhà bọn ta đã bị thiêu rụi cả rồi, ngươi thấy hắn làm vậy có đáng bị đánh không?"
Chủ tiệm không ngờ chuyện lại như thế này, hắn ta kinh ngạc nhìn về phía Mông Giáng: "Bọn họ nói là thật?"
Mông Giáng hung ác đáp trả: "Cái nơi cất giấu mấy thứ dơ bẩn đó đáng bị thiêu rụi!"
Lời này vừa nói ra, những người đó lập tức khó chịu.
"Này, tên tiểu tử kia, có phải ta đã cho người quá nhiều mặt mũi rồi không!"
"Long lão đại của chúng ta làm ăn chân chính, ngươi tình ta nguyện có cản trở gì đến ngươi hả!"
Nụ cười lạnh trên mặt Mông Giáng càng sâu: "Ngươi tình ta nguyện, ngày hôm qua các ngươi muốn cướp vợ ta, nếu không phải do nàng thông minh nên chạy thoát, thì bây giờ không biết là đã thế nào rồi!"
Ánh mắt của mấy tên rượt đuổi có chút né tránh, biểu hiện này ở trong mắt Mông Giáng chính là chột dạ, lập tức vung tay đấm một quyền.
Người ở hai phe lại lao vào đánh nhau.
Chủ tiệm nhìn cục diện này thì biết hắn ta không thể khống chế, dặn dò vợ mình vài câu rồi vội vàng kêu người rời đi.
Tô Oanh trở lại bàn ăn rồi ngồi xuống, sau đó kêu thêm một bát hoành thánh lớn.
Nàng thoáng thấy thấy bà chủ có vẻ không được yên lòng, thế nên Tô Oanh nhân cơ hội hỏi: "Bà chủ, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy, trước đó cũng xuất hiện loại chuyện như vậy rồi sao?"
Bà chủ bưng hoành thánh tới, hoàn hồn đáp: "Người này với người kia có xích mích, nhưng hồi đó cũng chỉ là một ít mâu thuẫn nhỏ, đã lâu rồi không có làm náo loạn đường phố như hôm nay, phu nhân ngài cũng đừng sợ, lát nữa sẽ có người đến quản, sẽ không để yên cho họ gây thương tổn đến người khác."
Bà chủ nói không sai, Tô Oanh vừa ăn xong bát thứ hai lập tức có người chạy tới.
Tô Oanh nhận ra, đây đều là người của Hổ Uy ở Hổ Doanh trước đây, hiện tại đã là lính bảo an phụ trách quản lý trị an trong thành.
"Đang làm gì đấy hả, tất cả dừng tay lại hết cho ta!"
Những người đó trực tiếp tiến lên tách Mông Giáng ra khỏi đối phương.
"Đừng dọa người qua đường, trở về với chúng ta rồi trình bày cho tốt!" lính bảo an không nói hai lời đã trực tiếp dẫn người đi.
Tô Oanh suy nghĩ một lúc, để lại thêm mấy đồng tiền rồi theo bọn họ đến cục An Định.
Trước khi chưa làm rõ sự tình, thì tạm thời nàng vẫn không định ra mặt, sau khi đến cục An Định nàng cũng lén lẻn vào từ hậu viện.
Vừa vào tới nàng đã thấy Mông Giáng nhảy dựng trên sàn nhà muốn động thủ.
Tô Oanh cau mày, dựa vào ấn tượng của nàng về Mông Giáng mà nói, trước đây đúng là tiểu tử này không trưởng thành cho lắm, nhưng cũng không nóng nảy đến như vậy.
"Các ngươi là cùng một bọn, ta muốn đến trước mặt thành chủ tố cáo chuyện này, muốn các ngươi phải đẹp mặt!"
Mông Giáng bị người của cục An Định áp giải, giãy giụa kêu gào.