Ngay khi phó chủ sự hét lên, những người trong đội hộ vệ đều cảnh giác nhìn xem kẻ vừa đột nhập đó là ai.
Tô Oanh nhẹ nhàng cởi bỏ mặt nạ trên mặt của nàng.
Khi phó chủ sự nhìn thấy Tô Oanh trong phút liền tỏa ra sửng sốt, sau khi định thần lại lập tức quỳ xuống trước mặt nàng.
"Tham kiến thành chủ, xin thành chủ thứ tội, thuộc hạ có tầm nhìn hạn hẹp cho nên đã không nhận ra người."
Những người khác cũng vội lấy lại tinh thần tiến đến hành lễ với Tô Oanh.
Tô Oanh bình tĩnh đi đến ghế sau đó liền ngồi xuống, nhưng lúc này nàng cũng không cho bọn họ đứng dậy ngay lập tức.
Nội đường liền yên tĩnh, nó yên lãnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất. Có một cảm giác áp lực vô hình đang tồn tại nó gần như khiến cho bọn họ cảm thấy khó thở.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị nhìn lại mọi việc mình đã làm và tự hỏi liệu mình có phạm phải tội ác tày trời nào hay không, mà đã khiến cho thành chủ tức giận đến thế. Trong lúc bọn họ đang suy nghĩ thì cuối cùng Tô Oanh cũng nhẹ nhàng lên tiếng.
"Đứng dậy đi."
"Tạ, tạ ơn thành chủ."
Phó chủ sự trong lòng lo lắng liền liếc nhìn Tô Oanh: "Không biết thành chủ đã tới đội hộ vệ chưa, mà dường như thành chủ có việc gì đó muốn dặn dò thì phải?"
Tô Oanh cũng không hỏi đến chuyện xảy ra vừa rồi, mà nàng hỏi đến: "Người của Hổ doanh từ lúc bọn họ vào thành, bọn họ có xung đột gì với người trong thành không?"
Phó chủ sự cũng không dám giấu diếm: "Hồi thành chủ, đám người Mông Tư tới đây thì đã là mùa đông rồi, trời thì lạnh, cho nên mọi người ít khi ra ngoài. Đội hộ vệ bọn họ cũng chưa từng nghe nói có chuyện gì không ổn xảy ra. Thậm chí nếu có, thì cũng chỉ là một số vấn đề nhỏ, sau đó nó cũng đã được giải quyết thỏa đáng rồi."
Khi vừa nói xong, ông ta lại nhanh chóng liếc nhìn Tô Oanh, nhưng khi nhìn thấy Tô Oanh không có chút phản ứng, thì ông ta lại nói tiếp: "Đúng rồi, vừa rồi, vừa rồi có chuyện xảy ra, con trai của Mông Tư chạy vào sân nhà của người dân rồi sau đó tiến hành châm lửa. Sau khi đi điều tra nguyên nhân, thì hắn ta nói có người muốn bắt cóc vợ của hắn ta, và muốn ép nàng ta làm kỷ nữ, mục đích chính của bọn họ là báo thù".
"Ngoài Long Bát ra, còn ai dám buôn bán thịt không?"
"Hồi thành chủ, không có, Sở đại nhân đã nói rồi, loại tửu lầu này cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, cũng không cần phải có nhiều như vậy."
"Mông Giáng lấy vợ khi nào vậy?"
Phó chủ sự không biết vì sao Tô Oanh lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng ông ta vẫn thành thật nói: "Là khi thành chủ vừa rời đi không lâu, thì đúng lúc đó bọn thuộc hạ cũng đến Hổ doanh uống rượu mừng."
Tô Oanh khẽ gõ ngón tay lên bàn: "Ngươi có biết lai lịch của nương tử hắn ta không?"
Phó chủ sự liền lộ vẻ mặt xấu hổ, Mông Giáng đó đối với bọn họ cũng không phải là nhân vật gì quan trọng, cho nên bọn họ cũng chưa từng suy nghĩ sâu sắc về việc riêng tư của hắn ta.
"Hãy cử người đi hỏi han lai lịch của nàng ta, nhưng không được khoa trương."
"Thành chủ, cái này, Vương Phù Dung đó không phải có vấn đề gì sao?"
Không biết nàng đang nghĩ điều gì, nhưng vẻ mặt hiện giờ của Tô Oanh là đang cau mày và tỏa ra chán ghét: "Không có gì, bởi vì mọi chuyện trong khu mỏ không hề yên bình, cho nên tốt hơn hết là người dân trong thành vẫn nên hiểu tận gốc rễ. Ngươi hãy đi điều tra xem người của Long Bát có phải bọn họ là những người trung thực hay không."
"Vâng, xin thành chủ hãy yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ khiến bọn họ phải phục tùng người."
"Tốt."
Mặt khác, Mông Tư cũng đã cùng Điền Nữu và Vương Phù Dung, ba người bọn họ đã về nhà đến nhà rồi.
Nhưng vì chuyện của Mông Giáng mà trên suốt đường đi ba người bọn họ đều vô cùng trầm mặc, không một ai lên tiếng.