Dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Tô Oanh, Tôn đại nương sợ đến mức nói không nên lời, là do bị dọa sợ đó!
Giây phút này, bà ta không hề nghi ngờ, Tô Oanh thật sự sẽ lấy mạng của bà ta.
"Bà nội, người, người đừng nói nữa, cha, cha tỉnh rồi, người mau đi qua đó xem đi." Vương Phù Dung chạy đến bên cạnh Tôn đại nương, kéo tay áo của bà ta, nhỏ tiếng nói.
Tôn đại nương có được lối thoát, lập tức kéo theo cô bé không hề quay đầu mà chạy về phía xe ngựa.
Tô Oanh cũng đi theo hai người đến bên cạnh xe ngựa.
Điền Mộc nhìn thấy Tô Oanh đến, nên muốn dìu Lý Vãn Nương xuống xe để nhường chỗ cho nàng.
"Cơ thể của nàng ấy rất yếu, đừng để nàng ấy cử động." Nói xong, nàng đưa mắt nhìn về phía đám người Tôn đại nương.
Lòng ngực Tôn đại nương rung lên.
"Đi xuống."
Tôn đại nương còn chưa mở miệng thì đã bị Vương Phù Dung kéo xuống xe ngựa.
Lúc Tô Oanh lên xe, Vương Lãng đã mở mắt ra rồi, nhìn thấy Tô Oanh hắn có chút kinh ngạc: "Vương... Vương phi."
"Tỉnh rồi à, còn nhận ra ta, xem ra ý thức cũng đã phục hồi tỉnh táo lại rồi." Tô Oanh vươn tay để chẩn mạch cho hắn, mạch tượng mặc dù yếu ớt, nhưng đã tương đối ổn định, vết thương cũng đang từ từ phục hồi.
"Chuyện, chuyện này cuối cùng là sao?"
"Ta cũng muốn hỏi ngươi, vết thương của ngươi là từ đâu ra, ta nhìn tình trạng của vết thương có vẻ là bị vật sắc nhọn làm bị thương."
Ánh mắt của Vương Lãng ảm đạm, đáp: "Là có người muốn giết ta, trong lúc ta phản kháng lại thì bị thương, Vương phi, Vương gia đâu rồi? Người có thấy ngài ấy không?"
"Hắn rất ổn, ngươi lo chăm sóc tốt cho bản thân đi." Sau khi xác nhận Vương Lãng không có vấn đề gì lớn, Tô Oanh đi xuống xe ngựa.
Tiêu Tẫn đã đứng đợi ở bên ngoài xe ngựa, nhìn thấy Tô Oanh đi xuống bèn hỏi: "Thế nào rồi?"
"Không chết được."
Tiêu Tẫn gật đầu, bảo Giang Dương đỡ hắn lên xe ngựa.
Vương Lãng nhìn thấy Tiêu Tẫn bước lên xe thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Vương gia, ngài thật sự không sao rồi, đúng là quá tốt rồi."
"Ừ, ta không sao." Tiêu Tẫn nhìn thấy thuộc hạ trước đây giờ biến thành dáng vẻ như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu.
"Tại sao không đến tìm ta?"
Vương Lãng nghe thấy lời nói đó, đôi mắt liền ửng đỏ: "Khi đó vừa ra khỏi kinh thành, thuộc hạ có muốn đến tìm Vương gia..." Có điều khi đó mẫu thân hắn biết tin Tiêu Tẫn bị đánh gãy hai chân đã trở nên tàn phế, nên sống chết không cho hắn đi tìm người, sợ bị liên lụy, khi hắn khăng khăng đòi đi thì bọn họ lại cãi nhau, một khi đã cãi thì sẽ kéo theo roi da của Quan sai, hắn cũng không chịu nỗi cảnh người nhà bị Quan sai đánh phạt, nên chỉ có thể tạm thời buông bỏ chuyện này.
Sau này hắn đột nhiên bị tập kích, trong lúc phản kích thì bị đối phương làm bị thương, sau đó luôn vô tri vô giác mà gắng gượng đến bây giờ, trong khoảng thời gian đó, đám người Tôn đại nương có nói qua là sẽ đi tìm Tiêu Tẫn, nhưng hắn bị thương thành như vậy sợ sẽ liên lụy Tiêu Tẫn nên mới luôn cản bọn họ không cho họ đi, cho đến khi hắn không còn gắng gượng được nữa, Tôn đại nương mới tìm đến để chửi mắng.
"Vương gia, là thuộc hạ vô năng, không chỉ không bảo vệ được Vương gia chu toàn, bây giờ còn liên luỵ đến Vương gia, Vương gia không cần quan tâm đến ta, chỉ có điều mấy người nương ta, cầu xin Vương gia giúp họ, cho bọn họ một con đường sống."
Tiên Tẫn vỗ vai hắn: "Yên tâm, ngươi sẽ không có chuyện đâu."
Cơ thể của bản thân, bản thân hiểu rõ nhất, Vương Lãng chỉ xem lời Tiêu Tẫn nói là để an ủi hắn, hắn cũng đã chuẩn bị xong, tính toán rằng cho dù bản thân có trút hơi thở cuối cùng vào bất kỳ lúc nào, thì hắn cũng sẽ không liên lụy bất kỳ ai.
"Trên đường đến đây, ngươi có thấy ai khác nữa không?"
Vương Lãng cau mày ngẫm nghĩ: "Trước khi bị thương thuộc hạ có gặp Sở Vân, nhưng hắn rất nhanh đã bị đuổi đến đội ngũ đằng trước, sau đó thuộc hạ không còn gặp hắn nữa."