Khóe miệng Tạ Duệ trào ra máu, sắc mặt còn khó coi hơn Vương Phù Dung, giờ phút này hắn ta vô cùng ảo não, ở lúc bọn họ ra đại lao không có người ngăn cản hắn ta nên phát hiện không đúng rồi, khi đó hắn ta cố tình một lòng muốn chạy trốn nên không chú ý dị thường này.
"Thành, thành chủ tha mạng, là, là bọn họ, là bọn họ uy hiếp tiểu nữ... Nếu tiểu nữ không làm như vậy, hắn, bọn họ sẽ giết tiểu nữ, cũng may thành chủ kịp thời đuổi tới cứu tiểu nữ một mạng..." Vương Phù Dung liều mạng muốn bù đắp, nhưng người ở đây căn bản là sẽ không có người tin tưởng lời nàng ta nói.
Mắt phượng của Tô Oanh âm trầm, lạnh lùng dừng ở trên người nàng ta: "Vương Phù Dung, bổn thành chủ đã cho ngươi cơ hội sống, chỉ tiếc, ngươi không quý trọng." Nói xong, nàng nhìn về phía Mông Tư: "Người, bổn thành chủ giao cho ngươi tới xử trí."
Mông Tư đen mặt: "Thành chủ yên tâm, ta nhất định cho thành chủ một hồi đáp vừa lòng."
Tô Oanh khom người xách Tạ Duệ trên mặt đất lên, hai bên đối diện, Tạ Duệ đã sớm không có khí thế ngày xưa, hiện tại, Tô Oanh muốn mạng của hắn ta còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến.
"Phụ thân ngươi thương ngươi không?"
Tạ Duệ cố nén thân thể run rẩy: "Ta, ta là trưởng tử của phụ hoàng, người rất có thể kế thừa đại thống Tấn quốc, ngươi, nếu ngươi giết ta..."
"Hư, đơn giản sáng tỏ trả lời vấn đề của bổn thành chủ là được."
Tạ Duệ thở hổn hển một hơi: "Đau! Rất đau! Ta rất đau!"
"Được, vừa vặn chỗ ta thiếu vài thứ, sau khi trở về viết thư cho phụ thân ngươi, bảo ông ta đưa đồ đến đây, hiểu chưa?"
Tạ Duệ nào dám không đồng ý.
Tô Oanh ý bảo bọn họ mang Tạ Duệ đi, người còn lại hắn ta mang đến tử hình ngay tại chỗ, thi thể cầm đi cho tiểu bảo bối của nàng ăn.
Sau khi bắt được Tạ Duệ, nàng không lập tức để hắn ta truyền tin cho Tấn quốc bên kia cũng muốn nhìn xem trước phản ứng của Tấn quốc bên kia, ai biết đối phương đều không có một chút động tĩnh.
Loại tình huống này, có hai loại khả năng.
Thứ nhất, quốc quân Tấn quốc căn bản là không để bụng sống chết của Tạ Duệ, nhưng nàng biết thân phận bối cảnh của Tạ Duệ, hẳn là không đến mức.
Thứ hai, chính là không sợ chết tự mình trộm đến bên này, ba chính là bất ngờ ngoài ý muốn, sợ là sau khi muốn bắt lấy quặng sắt này, lại tranh công với quốc quân Tấn quốc.
Tô Oanh cảm thấy, thứ hai có tính khả năng rất lớn.
Một khi đã như vậy, mới có thu được nhiều lợi ích từ trên người hắn ta.
Vương Phù Dung nhìn Tạ Duệ bị mang đi, tâm hoàn toàn chìm vào đáy cốc, nàng ta nghĩ không ra rốt cuộc là xảy ra vấn đề chỗ nào, vì sao Tô Oanh lại dẫn người canh ở chỗ này!
Đương nhiên nàng ta sẽ nghĩ không ra, khi Tô Oanh nhìn thấy nàng ta, nàng ta đã bị nghi ngờ.
Khi Tô Oanh nhìn thấy Vương Phù Dung ở An Bảo Cục, đã cảm thấy có chuyện kỳ lạ.
Vương Phù Dung nhìn thì là người thành thật, nhưng đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ Lâm Thù Du bài xích với nàng ta, phương diện nhìn người này Lâm Thù Du vẫn có chút tài năng.
Cho nên đêm đó ở trước khi đi vào Mông gia, nàng đã trèo tường vào trong phòng Vương Phù Dung trước.
Một người kỳ lạ, rất nhiều vấn đề nàng sẽ để lộ ra ở trong sinh hoạt hằng ngày.
Trong phòng quét tước vẫn tính sạch sẽ ngăn nắp, trong tầm mắt có thể thấy được nhiều là đồ của Vương Phù Dung và Mông Giáng, nhưng khi nàng đi đến bàn trang điểm, phát hiện phía dưới bàn trang điểm có một miếng ngọc bội cất giấu ở trong ngăn kéo nhỏ.
Nhìn miếng ngọc bội kia bất kể từ kiểu dáng hay là chất ngọc đều không thể là sản vật ở Bắc Hoang, sao Vương Phù Dung sẽ có vật như vậy, lại kết hợp chỗ khả nghi trên người nàng ta, Tô Oanh đã nhận định nàng ta có chỗ lạ.