"Tô Ngọc Luân lại còn sống?" Nhìn nội dung trên thư Tô Oanh hơi ngoài ý muốn, lẽ ra mỏ giếng sâu sụp xuống như vậy, tính mạng có khả năng sống cực nhỏ, Tô Ngọc Luân đã dẫm phải vận cứt chó gì vậy?
Sau khi nhìn giải thích trên thư nàng mới hiểu ra.
Thì ra lúc ấy Tô Ngọc Luân cảm giác được sát ý của đối phương, để cho người ngụy trang thành bộ dáng của ông ta xuống giếng mỏ.
Quả nhiên, dưới giếng mỏ đã xảy ra chuyện.
Trừ hai thân tín của Tô Ngọc Luân và người của Tiêu Tẫn ra, không có người biết người ở dưới giếng mỏ không phải là Tô Ngọc Luân.
Lần này mục đích Tô Ngọc Luân đi Côn thành trước căn bản là không phải vì tòa quặng kia, mục đích ở thành Kim Lăng.
Sau khi chết hụt ở trong giếng mỏ, Tô Ngọc Luân ẩn núp vào thành Kim Lăng, ông ta cần phải làm là tìm được Tiêu Thế Kiệt muốn chứng cứ tạo phản.
Hiện giờ chứng cứ tới tay, Tô Ngọc Luân mới dám lại ngoi đầu lần nữa, phối hợp với Tiêu Tẫn tận diệt phản tặc thành Kim Lăng.
Tô Oanh chậm rãi khép thư lại, nàng biết Tiêu Tẫn đưa Tô Ngọc Luân đi Côn Thành không đơn giản như vậy, chỉ là không hiểu được hắn phát hiện Tiêu Thế Kiệt không thích hợp khi nào.
Tô Oanh trảo giấy ra muốn trả lời Tiêu Tẫn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết muốn viết cái gì, trước phải dặn dò vừa rồi Đại Bảo Nhị Bảo đã tự viết thư.
Rối rắm mười lăm phút, rốt cuộc Tô Oanh đặt bút ở trên giấy viết thư.
Sau khi viết xong, phơi khô nét mực giao cho Lục hộ pháp. ...
Khi Tiêu Tẫn nhận được hồi âm của Tô Oanh mới từ Ngự Thư Phòng trở lại Phượng Loan Cung, mặc dù hiện tại Tô Oanh không ở đây, hắn cũng quen ban đêm ở chỗ này, bởi vì nơi này khắp nơi đều có thể cảm nhận được hơi thở của nàng.
"Hoàng Thượng, nương nương bên kia hồi âm tới cho ngài."
Tiêu Tẫn còn chưa kịp ngồi xuống đã gấp không chờ nổi tiếp nhận thư trong tay Trương Thư Minh.
Đang chuẩn bị xem, ngoài cửa điện đã có hai đầu nhỏ dò xét vào.
"Phụ thân, có phải mẫu thân hay không hồi âm?" Nhị Bảo mắt trông mong nhìn thư trong tay Tiêu Tẫn, ánh mắt thật sự khiến người không thể xem nhẹ.
Tiêu Tẫn vẫy tay ý bảo hai người đi vào.
Hai tiểu gia hỏa tung tăng chạy qua, đôi mắt đều dính ở trên thư.
"Phụ thân mau xem mau xem, cái này, cái này đúng là nương viết cho chúng con." Nhị Bảo mắt sắc thấy được một phong thư lạc lõng trong đó.
Tiêu Tẫn đưa thư cho bọn họ, hai tiểu gia hỏa gấp không chờ nổi mở ra.
Bên trong viết lưu loát rất nhiều.
Tiêu Tẫn nhìn hai trang giấy tràn đầy kia, nhìn lại thư trong tay, sinh ra vài phần mong đợi.
Lúc trước Tô Oanh hồi âm đều rất đơn giản, khó có được nàng lúc này viết nhiều như vậy.
Ở lúc cõi lòng Tiêu Tẫn đầy chờ mong mở thư thuộc về mình ra, nhìn chữ viết trên một một tờ giấy to...
"Đã duyệt?"
Giọng nói đáng yêu của Đại Bảo vang lên không đúng lúc.
Không khí đọng lại ở trong nháy mắt.
Đại Bảo phản ứng lại trước, nắm lấy Nhị Bảo cầm hồi âm của Tô Oanh còn chưa hoàn hồn xoay người chạy đi.
"Phụ thân, thời gian không còn sớm, con dẫn muội muội đi xuống ngủ trước."
Lời nói còn chưa nói xong, hai tiểu nhân nhi đã không còn bóng dáng.
Sắc mặt Tiêu Tẫn xanh mét nắm giấy viết thư, nghiến răng nghiến lợi.
"Tô Oanh, nàng làm tốt lắm!"
"Hắt xì!"
Tô Oanh từ trên giường ngồi dậy, xoa cái mũi: "Ai đang nhắc mãi ta?"
"Thành chủ tỉnh." Giọng của Lục hộ pháp vang lên ở ngoài cửa điện.
Tô Oanh xoa bóp giữa mày đứng lên: "Làm sao vậy?"
"Thưa thành chủ, Long Bát cầu kiến."
Tô Oanh đứng dậy mặc y phục, nghe vậy nhíu mày.
Long Bát mới bị người thả xuống từ trên cửa chưa được mấy ngày, không ở trên giường nằm dưỡng thương, tới chỗ nàng làm cái gì, lúc này không nên cố gắng hạ cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất sao?
"Hắn ta tới làm cái gì?"
"Thưa thành chủ, hắn ta tới cảm ơn ân thành chủ không giết."
Tô Oanh cười nhạt một tiếng, cho người đưa Long Bát tiến vào.