"Đám người thuộc hạ dò hỏi, bọn họ nói là chạy nạn nạn tuyết từ Nam quốc ra."
Tô Oanh nhíu mày, nạn tuyết ở Nam Quốc có thể chạy tới đây sao?
Tô Oanh đi theo Hắc hộ pháp ra ngoài.
"Đại khái có bao nhiêu người, đến khi nào."
"Thưa thành chủ, đại khái có hai trăm người, buổi sáng hôm nay đến, hiện tại đang bị cản ở ngoài cửa."
Trận pháp ngoài Lão Hổ Doanh bị phá hỏng sau đó không làm lại một lần nữa, cho nên những người đó trực tiếp sờ đến ngoài cửa Lão Hổ Doanh.
Lúc Tô Oanh đến đó, những người đó đều bị Hắc y nhân trông coi.
"Thành chủ." Nghe thấy động tĩnh, tất cả mọi người nhìn về phía nàng.
Tô Oanh gật đầu, tầm mắt rơi xuống trên người những người đó.
Tầm mắt của những người đó cũng đánh giá qua lại ở trên người Tô Oanh.
Một nam nhân khuôn mặt tiều tụy, y phục tả tơi đứng dậy.
"Quấy rầy đến các vị, chúng ta là chạy nạn từ Khương Thành Nam quốc đến đây, không biết đây là nơi nào?"
Nam nhân hẳn là người dẫn đầu đội ngũ, lúc ông ta nói chuyện những người khác đều không hé răng.
Tuy nam nhân cố gắng dùng sức, nhưng lời nói ra kỳ thật hơi thở vô cùng yếu ớt, gầy đến có thể thấy được xương gò má rõ ràng, vừa nhìn chính là đói bụng lâu rồi.
Tô Oanh nâng mặt lên không mở miệng, Trình Minh lại tiến lên nói: "Nơi này là Lão Hổ Doanh, các ngươi không phải phạm nhân, sao lại trốn nạn đến bên này? Các ngươi có biết nơi này là nơi nào không?"
Trình Minh nói khiến những người đó nghi hoặc không thôi: "Vị tiểu huynh đệ này, ta biết chúng ta là từ ranh giới Nam quốc ra, nhưng xác thật không biết nơi này là nơi nào, nếu không phải thật sự không có biện pháp, chúng ta cũng sẽ không rời xa quốc gia quê hương của mình đến đây."
Trình Minh nói: "Nơi này là Bắc Hoang, nơi giữa các quốc gia dùng để lưu đày phạm nhân, cũng không phải là bá tánh tầm thường nên tới."
Nam nhân vừa nghe bốn chữ Bắc Hoang trong mắt đã hiện lên một tia hoảng loạn.
"Lý Chính, Bắc Hoang là nơi nào?" Có người kéo nam nhân qua đè thấp giọng hỏi.
Lý Chính liếc mắt nhìn Trình Minh một cái,"Chính là nơi lưu đày phạm nhân, cũng, cũng không gì không ổn..." Nói đến phía sau chính ông ta cũng hơi chột dạ.
Ông ta từng nghe nói Bắc Hoang, bên trong đều là phạm nhân lưu đày của các quốc gia, phạm nhân có thể bị lưu đày có thể là người tốt gì?
Nhưng cũng may người của bọn họ cũng coi như nhiều, cũng không đến mức đều bắt bọn họ lại.
"Thành chủ, ngài xem những người này..."
Phát triển Bắc Hoang là cần người, những người này tới cũng thích hợp, chỉ là lý do trốn nạn từ Nam quốc đến đến đây nghe thấy ít nhiều hơi kỳ quái.
"Khương Thành Nam quốc cách biên cảnh bao xa?" Tô Oanh hỏi.
Có người theo tới vốn từng ở Nam quốc, nghe Tô Oanh hỏi như vậy trả lời nói: "Thưa thành chủ, Khương Thành cách biên cảnh Nam quốc cũng không xa, bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý tương đối đặc thù, thôn ngoài Khương Thành đều tương đối hẻo lánh, thành chủ không ngại để tiểu nhân dò hỏi bọn họ là có thể biết được bọn họ nói là thật hay giả."
Tô Oanh tin tưởng người này, hắn ta đã là người Nam quốc, vậy hẳn là càng rõ ràng tình huống bên kia hơn.
Tô Oanh gật đầu, người nọ tiến lên nói chuyện với Lý Chính.
Hai người không nói tiếng phổ thông, nói là ngôn ngữ địa phương bên kia.
Giao lưu đại khái mười lăm phút, hắn ta mới trở lại trước mặt Tô Oanh.
"Thành chủ, bọn họ nói bọn họ là thôn dân thôn Thượng Diêu ngoài Khương Thành, lúc trước Nam quốc và Sở quốc đánh giặc Nam quốc đã gia tăng thuế má, lương thực gần như đều nộp lên cho triều đình, năm vừa rồi Khương Thành vào đông cũng lạnh, nhưng tuyết cũng không phủ núi, người trong thôn còn có thể nghĩ cách vào trong thành tìm việc làm, miễn cưỡng không đói chết."
Nhưng năm nay thiên tai bão tuyết, quan binh trong thành sợ bọn họ vào thành khiến cho rối loạn, căn bản là không mở cửa thành cho bọn họ, dẫn tới rất nhiều người đều bị chết lạnh ở dưới tường thành.