Tầm mắt Tô Oanh đều lướt qua ở trên người những thôn dân ăn canh đó, thấy mặc dù dạ dày của bọn họ không khoẻ cũng chịu đựng muốn uống tất cả nước canh vào để cho Hắc y nhân đi đổi nước canh không cay lại, lại cầm một ít lương khô.
Cho nơi đặt chân còn cho ăn uống, Triệu Đại Hà sinh ra cảm kích với Tô Oanh.
"Cảm ơn ngài ban thưởng."
"Ngươi là thủ lĩnh của những người này?" Tô Oanh hỏi.
"Hồi phu nhân, ta là Lý Chính của thôn."
Tô Oanh dẫn Triệu Đại Hà tới một gian phòng khác.
"Chỗ này của ta ngươi cũng thấy rồi, nhà ở là hoàn toàn đủ, nếu các ngươi thật sự là lương dân, muốn ở lại cũng không phải không được."
Tô Oanh nói khiến đáy mắt Triệu Đại Hà hiện ra một tia sáng.
"Không biết muốn ở lại thì có điều kiện gì."
"Đương nhiên, ở một khắc các ngươi quyết định ở lại kia, các ngươi chính là người Bắc Hoang ta, không còn là con dân của bất kì một quốc gia nào, nói cách khác, các ngươi phải vứt bỏ tất cả quá khử các ngươi từng đi, ở nơi này bắt đầu một lần nữa."
Nói cách khác, mặc dù nạn tuyết Nam quốc qua đi, bọn họ cũng không thể rời đi.
Tô Oanh nàng lại không phải làm từ thiện, lúc bọn họ cần thì cung cấp trợ giúp, bọn họ không cần là có thể vỗ mông chạy lấy người.
Nếu tới, vậy phải ở Bắc Hoang thực hiện giá trị của mình, nàng không nuôi người rảnh rỗi.
"Nếu các ngươi có thể làm được một việc này, quy củ còn lại ta sẽ cho người nói với các ngươi."
Về sau sẽ không thể đi nữa, điều kiện này xác thật khiến người do dự, đặc biệt trong bọn họ còn có rất nhiều người đều có thân nhân ở Nam quốc, chẳng lẽ sau này đều không thể trở về sao?
"Chuyện này không phải là nhỏ, ta cũng không thể thay bọn họ quyết định, vẫn xin phu nhân ngài cho chúng ta một chút thời gian, đợi ta hỏi ý rõ ràng sau đó báo cho phu nhân."
"Được, cho ngươi thời gian một ngày."
"Cảm ơn phu nhân."
Triệu Đại Hà trở lại nhà ở cách vách đã có thôn dân tiến lên hỏi ý.
"Lý Chính, rốt cuộc những người này có địa vị gì? Sẽ không phải đều là phạm nhân lúc trước bị lưu đày đến Bắc Hoang chứ?"
Vấn đề này Triệu Đại Hà không thể trả lời.
"Mọi người đều nghe ta nói trước."
Triệu Đại Hà gọi tất cả mọi người đến trước mặt mình, ông ta lại đứng ở giữa đám người, thấy người đều đến ông ta mới mở miệng nói chuyển cáo của Tô Oanh cho mọi người.
"Không cho đi? Vậy, vậy sao có thể."
"Đúng vậy, chúng ta chính là người Nam quốc, người nơi này lại không bình thường, chúng ta là lương dân."
Những người này khi biết được Bắc Hoang là nơi nào lại hơi bài xích với nơi này theo bản năng.
Triệu Đại Hà nghe bọn họ ngươi một câu ta một ngữ thật lâu không lên tiếng.
"Lý Chính, không thể nói với nữ nhân đó sao? Chúng ta chỉ ở một thời gian, chờ trời không lạnh nữa, chúng ta sẽ đi."
Triệu Đại Hà lạnh lùng liếc người nọ một cái.
"Ngươi xem nàng như là người làm từ thiện sao? Không duyên cớ cho ngươi ở nơi này? Canh nóng kia thiếu nợ nên cho ngươi uống?"
Lời này khiến mọi người nghẹn họng cũng không dám lên tiếng.
"Ngài là Lý Chính, hiện tại người gần một cái thôn đều ở chỗ này, ngài nói, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Đúng vậy Lý Chính, ngài nói, chúng ta đều nghe ngươi."
Triệu Đại Hà làm Lý Chính nhiều năm như vậy, vẫn là có hiểu biết nhất định với bản tính của những người này, gánh nặng lớn như vậy ông ta cũng sẽ không ngu ngốc đi chọn, trở về lại xảy ra chuyện đều có thể tính lên trên đầu của ông ta.
"Việc này ta cũng không thể quyết định thay các ngươi, vị phu nhân kia nói, cho các ngươi thời gian một ngày suy nghĩ, bản thân các ngươi nghĩ kỹ rồi quyết định."
Bên kia, Tô Oanh để Trình Minh tiếp tục đi ra ngoài tìm kiếm đất hoang.
Nếu những người này nguyện ý ở lại, đó chính là sức lao động, mà đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Bắc Hoang có đủ than củi, thêm ban ngày ăn một bữa, những người này lại cảm thấy chính mình sống lại.