Vương đại nhân không biết Chu Duy làm cái gì, nhưng vẫn thành thật làm theo.
Lục hộ pháp nhận được truyền tin sau đó chuẩn bị cầm đi cho Tô Oanh, trên đường đi tới tìm Tô Oanh đụng phải Kiều Dương.
"Đi đâu vậy?"
Kiều Dương gọi Lục hộ pháp lại.
Trên mặt Lục hộ pháp không có biểu tình gì, công thức hoá nói: "Gặp thành chủ."
Kiều Dương nhìn tờ giấy trong tay hắn: "Ai truyền đến?"
Lục hộ pháp không nói gì, không tiếng động tỏ vẻ hắn không muốn để ý đến hắn.
"Ngươi tiểu tử này lâu như vậy rồi sao vẫn có tính nhỏ nhen này, có thể làm người tử tế hay không?"
Lục hộ pháp không hề để ý đến hắn, trực tiếp lướt qua từ bên người hắn đi đến trước chủ điện.
Chuyện trong tay Kiều Dương cũng đã làm xong gần hết, nên đi theo Lục hộ pháp tới ngoài chủ điện, vạn nhất Tô Oanh có chuyện gì muốn phân phó hắn, gọi một tiếng hắn có thể đi vào.
Trong chủ điện, Lục hộ pháp đã đưa tin của Vương đại nhân truyền đến giao vào trong tay Tô Oanh.
Nội dung trong thư đại khái là bên kia muốn hoà đàm với bọn họ, bởi vì lúc trước lỗ mãng đả thương Sở Vân, nên muốn để bọn hắn đưa chút đồ vật đến nhận lỗi.
"Bên kia khẳng định đã biết được Tạ Duệ ở trong tay chúng ta, đưa mấy thứ này đến sợ là muốn lấy lòng ổn định chúng ta."
Mặc dù đối phương có mục đích riêng nhưng thứ bày ra trước mặt không cần thì phí quá
"Để Kiều Dương tới gặp."
Lục hộ pháp đi ra ngoài cửa đã thấy Kiều Dương canh giữ ở cửa.
Mặt hắn không biểu tình nói: "Thành chủ muốn gặp ngươi."
Kiều Dương vừa nghe, không thể không cảm khái chính mình sáng suốt.
Hắn đi vào chủ điện: "Thành chủ, ngươi tìm ta?"
Tô Oanh nói với hắn chuyện Vương đại nhân truyền tin tới.
"Khi đồ đưa tới ngươi dẫn người đi đón, kiểm tra cẩn thận, đừng để cho bọn họ chui vào chỗ trống."
Kiều Dương vui vẻ: "Hoàng tử này chính là có tiền, mấy thứ kia từng đợt từng đợt đưa đến bên này còn chưa hết."
Với thế lực sau lưng Tạ Duệ mà nói, chút đồ vật đưa đến này thật đúng là không thể đánh đồng với mạng của hắn ta.
Đây cũng là nguyên nhân Tô Oanh muốn giữ hắn lại.
Vài ngày sau, Vương đại nhân lại dẫn theo người kéo một xe đồ vật đưa đến lối vào Bắc Hoang.
Kiều Dương đã sớm dẫn theo người chờ ở bên kia.
Thấy Vương đại nhân tới, hắn ta kẹp bụng ngựa tiến lên.
"Cũng xem như tới."
Thấy Kiều Dương, Vương đại nhân từ trên xe ngựa xuống dưới.
"Để ngài đợi lâu, hôm qua rơi chút mưa xuân, trên đường không dễ đi, lúc này mới chậm trễ thời gian."
Kiều Dương cũng không muốn vô nghĩa với hắn ta quá nhiều, trực tiếp đặt tầm mắt xuống xe ngựa phía sau hắn ta.
"Ta cũng không úp mở với ngươi, gần đây đại điện hạ của các ngươi bị phong cảnh Bắc Hoang chúng ta hấp dẫn, vui đến quên cả trời đất, hiện tại thành chủ chúng ta cung phụng cho hắn ăn ngon uống tốt, các ngươi đưa đồ đến đây cũng nên làm."
Lúc trước Kiều Dương còn giả vờ là người của Tạ Duệ, hiện tại đều không thể giả vờ nữa.
Vương đại nhân rõ ràng trong lòng, hận không thể cào lên khuôn mặt khoe khoang kia của Kiều Dương, nhưng trên mặt vẫn tươi cười.
"Đúng, nhưng ở bên ngoài chơi thì chơi, vẫn phải về nhà, ngài nói có phải hay không?"
Kiều Dương cười nhạo: "Vậy xem hắn có muốn trở về không."
Hắn vẫy tay, để người phía sau đi kiểm tra hàng.
Vương đại nhân nhìn những người đó đi về phía xe ngựa, đôi tay trong tay áo đều nắm chặt.
"Cũng không biết quý thành chủ thích cái gì, tại hạ đã làm chủ tặng mấy thứ này đến, vẫn xin quý thành chủ vui lòng nhận cho."
Kiều Dương kẹp bụng ngựa đi đến trước xe ngựa.
Lúc này đồ bọn họ đưa tới có lương thực và vải vóc, vừa nhìn là không có vấn đề gì.
Thủ hạ lại ngồi xổm xuống thân xe kiểm tra, xác định không có vấn đề gì sau đó gật đầu với Kiều Dương.
Lúc trước, bộ dáng Kiều Dương còn giả vờ, khiến người dọn hàng hóa lên trên xe của mình, lúc này đơn giản trực tiếp kéo xe đi.