"A, không có việc gì, chỉ là nghĩ hôm nay ngươi làm việc mệt mỏi, thấy buổi tối ngươi lại không ăn cái gì sợ ngươi sẽ đói bụng, nên nấu cho ngươi một chén mì, nếu ngươi chưa ngủ thì dậy lên ăn đi."
Thanh Thanh liếc mắt nhìn người tới từ chối nói: "Đại nương, ta đã ngủ rồi, mì này người tự ăn đi."
"Đại nương không đói bụng, ngươi đừng khách khí với đại nương, mì này đại nương để bên ngoài cho ngươi, ngươi nhanh cầm ăn đi."
Sau khi đặt chén xuống tiếng bước chân của đại nương càng lúc càng xa.
Thanh Thanh nghe thấy tiếng đại nương đóng cửa sau đó mở cửa ra cầm chén mì sợi còn đang nóng hổi kia vào phòng.
Người tới thấy thế cười lạnh lấy ra một lọ thuốc từ trên người mở ra đổ vào.
"Chỉ là chút đồ thấp kém, ngươi sẽ không bị cảm động chứ?"
Thanh Thanh nghiêm mặt: "Đêm nay ngươi âm dương quái khí rốt cuộc muốn nói cái gì? Ngươi nói ta không tìm hiểu đến bây giờ, chẳng lẽ ngươi tìm hiểu được rồi? Chúng ta chỉ có thời gian nửa tháng, nếu không tìm thấy đại điện, ngươi và ta đều không cần trở về nữa."
Nháy mắt sắc mặt của người tới trở nên âm trầm, lạnh lùng nhìn nàng ta nói: "Ngươi chính là xon chuột dưới cống không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tốt nhất ngươi đừng quên mà muốn một ít thứ không có khả năng thuộc về mình, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, bằng không ngươi và ta đều đừng nghĩ trôi qua tốt!"
Hai người cũng không chú ý tới, một bóng dáng cao lớn trốn ở chỗ tối góc tường, khi người ở trong phòng rời đi, toàn bộ hành trình hắn đều nhìn ở trong mắt. ...
Ban đêm, Tô Oanh đang chuẩn bị ngủ Lục hộ pháp tới báo nói Tạ Duệ bị bệnh.
Tô Oanh nằm ở trên giường không động: "Muốn chết sao?"
"Thưa thành chủ, thoạt nhìn như là muốn chết."
Tô Oanh đột nhiên mở hai mắt từ trên giường ngồi dậy đi theo Lục hộ pháp tới đại lao cung điện.
Tạ Duệ đã bị thủ vệ nâng từ đại lao ra đặt ở ván gỗ trên giường, đại phu trong thành cũng đều bị mời đi theo.
Người trong phòng nghe thấy động tĩnh rối rít đứng dậy nhìn về phía Tô Oanh.
"Tham kiến thành chủ."
Tô Oanh xua tay ý bảo bọn họ đứng dậy: "Tình huống như thế nào?"
Nàng đi đến trước giường, nhìn khuôn mặt đều sưng lên của Tạ Duệ, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng vốn có.
"Thưa thành chủ, ban ngày hôm nay phạm nhân còn không có bất kì dị thường gì, nhưng tới buổi tối khi đi đưa cơm cho hắn ta đã phát hiện hắn ta ngã trên mặt đất không có động tĩnh, đi vào vừa thấy, phát hiện mặt của hắn ta đều biến dạng."
Đại phu tiến lên nói: "Tiểu nhân bắt mạch cho hắn ta, phát hiện hơi thở của hắn ta vô cùng mỏng manh, nhìn như là không sống được bao lâu."
Tô Oanh tay sờ lên mạnh của Tạ Duệ, hiện tại Tạ Duệ có tác dụng với nàng, cho nên nàng không tính muốn mạng của hắn ta bây giờ, một ngày hai bữa cơm đồ ăn đều bình thường, cũng có để đại phu trị liệu vết thương trên người hắn ta không để hắn ta chết, vô duyên vô cớ sao hắn ta biến thành như vậy?
Tô Oanh buông tay ra mở hai mắt của hắn ta nhìn, đồng tử đã có dấu hiệu rời rạc, xác thật nhìn như là sắp không được rồi.
"Tất cả mọi người đi ra ngoài, canh ở ngoài cửa."
Người ở đây không dám hỏi nhiều, rối rít lui ra ngoài đóng cửa lại.
Tô Oanh xác định Tạ Duệ sẽ không tỉnh lại sau đó mang người vào không gian làm thêm một bước kiểm tra, phát hiện các khí quan thân thể của hắn đã bắt đầu suy kiệt.
Tạm thời tìm không thấy ổ bệnh, chỉ có thể giữ được mạng chó của hắn ta trước.
Trải qua một loạt trị liệu, triệu chứng tính mạng của Tạ Duệ dần ổn định lại.
Tô Oanh bắt đầu tự chuốc lấy phiền phức.
Cuối cùng tìm được độc dược tàn lưu ở bên trong mũi của hắn ta, cắn độc tự sát?
Tô Oanh không tin, Tạ Duệ muốn chết đã sớm chết, có khả năng duy nhất chính là có người đầu độc hắn, có người muốn hắn ta chết!
Sắc mặt Tô Oanh nặng nề đưa người ra không gian.