Tô Oanh chậm rãi xoay người, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn ra: "Không nghĩ tới người muốn mạng của ngươi còn trà trộn vào trong thành của ta."
Sắc mặt Tạ Duệ biến đổi,"Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ không phải ngươi muốn ta chết?"
Tô Oanh khẽ cong khóe môi lên: "Ta muốn ngươi chết, ngươi cũng sẽ không sống đến bây giờ đại hoàng tử, ngươi ở chỗ của ta, mạng sống càng đáng giá hơn."
Tạ Duệ im lặng, không thể phủ nhận, lời Tô Oanh nói là có đạo lý, nhưng khẻ thù của hắn ta quá nhiều, một lát hắn ta cũng không thể nghĩ ra được có người nào tay dài như vậy, có thể phái người đến nơi quỷ quái này muốn mạng của hắn ta.
Tô Oanh ngồi xuống ở mép giường của hắn ta, chẳng sợ chỉ là ngồi xuống, Tạ Duệ cảm giác được một luồng áp lực không thể bỏ qua đánh úp về phía hắn ta, ép tới cả người hắn ta đều không dễ chịu.
"Kỳ thật ta cũng không muốn là kẻ thù của Tấn quốc, chỉ là lúc trước ngươi làm nhiều chuyện tổn thương đến dân trong thành của ta như vậy, luôn phải có một ít bồi thường."
Lòng Tạ Duệ xoay chuyển trăm lần, cảm thấy lời Tô Oanh nói có ẩn ý: "Ngươi có chuyện nói thẳng là được."
"Ta tính thả ngươi, chỉ xem người bên ngươi có thành ý này hay không."
"Ngươi muốn cái gì?"
"Thuật luyện thiết."
"Ngươi nói cái gì?" Tạ Duệ còn tưởng mình nghe lầm.
Hắn ta có nghĩ tới Tô Oanh sẽ muốn các loại vàng bạc tài bảo, không nghĩ tới lá gan của nàng lớn như vậy, thuật luyện thiết chính là mạch cửa lớn của Tấn quốc, sao có thể dễ dàng lấy ra?
"Ngươi cho rằng thuật luyện thiết là ở trên tay của ta, muốn cho ngươi là cho ngươi sao? Ngươi không khỏi cũng quá để mắt đến ta rồi!"
Tô Oanh cũng không vội vàng, chỉ là từ từ nói: "Thứ này dễ dàng lấy được như vậy, vậy cũng không xứng với mạng của đại hoàng tử, nghe nói mấy năm nay thân thể của quốc quân Tấn quốc ngày càng kém, càng thêm hữu tâm vô lực với quốc sự, chắc chắn không được bao lâu cũng nên lập trữ quân, nếu đại hoàng tử vẫn luôn ở trong thành của ta, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt."
Tạ Duệ đương nhiên biết lời Tô Oanh nói là thật hay giả, bằng không hắn ta cũng sẽ không gấp đến độ tóc đều rụng một đống.
"Ngươi có thể suy xét thật kỹ, nếu nghĩ kỹ, sẽ cho ngươi viết phong thư, ta tin tưởng bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp cứu ngươi ra ngoài."
Nói xong, Tô Oanh xoay người đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Tạ Duệ cân nhắc lợi hại.
Thuật luyện thiết khẳng định rất khó lấy được, nhưng so với mạng của mình, đây căn bản không coi là cái gì.
Không suy nghĩ lâu lắm, Tạ Duệ để cho người truyền lời với Tô Oanh, nói hắn ta đồng ý yêu cầu của Tô Oanh, nhưng tiền đề là muốn tự mình gặp mặt thân tín một lần, có một số lời cần tự mình nói với đối phương.
"Chuyện này không phải là nhỏ, nếu chỉ là bằng vào một phong thư để cho bọn họ đi mạo lớn như vậy sợ là không dễ, thành chủ hẳn là hiểu ý tứ của ta."
Trộm thuật luyện thiết chính là tội tru di cửu tộc.
Tô Oanh đồng ý yêu cầu của hắn ta.
Vương đại nhân nhận được tin của Tạ Duệ sau đó lập tức đưa đến trước mặt Chu Duy.
"Tam lão gia, ngài xem xem, đây là thật hay là giả?"
Trên thư nói rõ ba ngày sau muốn Vương đại nhân đến trước Bắc Hoang hội hợp với hắn ta, nhưng rõ ràng hiện tại hắn ta còn ở trong tay người kia.
Chu Duy nhìn đi nhìn lại nội dung trên thư, xác định đây là chữ Tạ Duệ tay viết không sai.
"Ta đi."
Vương đại nhân kinh hãi, Tạ Duệ đã ở trong tay đối phương, nếu bồi thêm một tam gia vào, vậy hắn ta thật sự không cần trở về nữa.
"Tam lão gia, những lời trong này nói không chừng có bẫy, ngài phải nghĩ lại đi."
Chu Duy lắc đầu, Tạ Duệ cũng không biết được ông ta đã đến thành biên cảnh, người của Bắc Hoang khẳng định cũng sẽ không biết được, vậy không bằng dùng kế đưa ông ta qua đó.