Trên mặt Tô Oanh không có bất kì vẻ gì khác thường, chỉ là để Lục y nhân dẫn bọn họ vào.
Nữ tử cõng Chu Hành ở trên lưng, mới vừa vào điện đã quỳ xuống dập đầu với Tô Oanh: "Nghe nói y thuật của thành chủ cao siêu, cầu xin thành chủ cứu Chu Hành đi."
Thanh Thanh cẩn thận đặt Chu Hành ở trên mặt đất, bộ dáng thật cẩn thận như là đang che chở một trân bảo.
"Ngươi là người phương nào?" Tô Oanh lạnh nhạt mở miệng.
Thanh Thanh nắm chặt đôi tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Oanh.
Bốn mắt nhìn nhau, Thanh Thanh cảm giác đôi mắt hơi âm trầm kia có thể xuyên thủng tất cả, nàng ta không dám có nửa điểm giấu giếm, nói thân phận mục đích của mình cho Tô Oanh.
"Mặc kệ thành chủ xử trí ta như thế nào, ta đều sẽ không hừ một tiếng, nhưng vẫn xin thành chủ nể tình Chu đại ca vì trong thành làm không ít chuyện cứu hắn đi."
Tô Oanh cười lạnh một tiếng: "Hắn ta chứa chấp mật thám, chỉ bằng một việc này cũng đủ để hắn chết."
Sắc mặt Thanh Thanh trắng bệch.
"Thành chủ, hắn, hắn không biết, hắn không biết thân phận của ta, nếu hắn biết được thân phận của ta, khẳng định sẽ không mặc kệ ta còn ở đây thành chủ, hắn tuyệt đối trung thành và tận tâm với thành chủ."
"Đồng lõa của ngươi đã đưa Tạ Duệ đi rồi, vì sao ngươi không đi theo?"
Thanh Thanh không nghĩ tới Lục Ý các nàng lại thành công: "Ta, ta hy vọng Chu đại ca có thể sống sót... Xin thành chủ cứu đi."
"Để bổn thành chủ cứu hắn cũng được, nhưng tiền đề là, ngươi phải chịu được tất cả khổ hình thành Thiên Khôi ta, nếu ngươi có thể kiên trì nổi, bổn thành chủ tha cho hắn một mạng, như thế nào?"
Sắc mặt Thanh Thanh càng khó nhìn, nhưng ánh mắt là kiên định chưa bao giờ có.
"Ta nguyện ý, mặc kệ là khổ hình gì ta đều nguyện ý."
Tô Oanh xua tay ý bảo với Lục y nhân, Lục y nhân tiến lên dẫn Thanh Thanh xuống.
Không có người biết rốt cuộc tất cả khổ hình thành Thiên Khôi có bao nhiêu, chỉ biết lúc trước có một người bị Tô Oanh phạt roi, mười roi đã bị đánh chết.
Sở Vân nhìn Chu Hành trên mặt đất, cho người nâng hắn ra ngoài.
Tuy Tô Oanh nói đến tàn khốc nhưng nếu nàng không tính cứu căn bản sẽ không để cho bọn họ tiến vào.
Tô Oanh liếc mắt nhìn Sở Vân một cái, Sở Vân cúi đầu sờ mũi làm bộ không nhìn thấy.
Một lát sau, nàng đi đến thiên điện.
Cửa thiên điện đóng lại, Sở Vân cũng canh giữ ở bên ngoài.
Vết thương trên người Chu Hành thoạt nhìn là bị xử lý đơn giản, miệng vết thương bị vũ khí sắc bén đâm cũng được cầm máu, nhưng xem từ mạch tương, nội tạng có xuất huyết bên trong, còn bị gãy mấy cây xương sườn.
Tô Oanh mang người vào không gian tiến hành trị liệu.
Cũng may kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ, trừ vũ khí sắc bén tổn thương ra, vết thương khác không tính trí mạng.
Nối xương sườn bị gãy, chỉ cần lấy máu bầm từ trong bụng ra sẽ không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là lấy máu bầm ra cần thời gian, Tô Oanh chờ ở trong không gian.
Xác định máu bầm đều đã lấy ra, nàng mới mang người ra không gian.
Tô Oanh đi ra, phát hiện trời bên ngoài vẫn tối.
Không nên, rõ ràng nàng cũng tự mình ở bên ngoài không ít thời gian, Sao trời còn chưa sáng?
"Canh cẩn thận, người tỉnh lúc sau tới nói cho bổn thành chủ, lại phái người đi báo bình an cho nương hắn."
"Vâng, thành chủ."
"Thành chủ, gian tế kia nên xử trí như thế nào?" Sở Vân hỏi.
Tô Oanh phát hiện trên người hắn đã đổi một bộ quần áo: "Ta ở bên trong bao lâu rồi?"
"Thưa thành chủ, một ngày một đêm."
Nàng đã nói mà, lấy máu bầm ra không nhanh như vậy.
"Nàng ta không chết?" Xem ra khổ hình nên đổi mới.
Sở Vân xoa ống tay áo nhẹ giọng nói: "Nói là muốn chống một hơi cuối cùng biết tình huống của Chu Hành."
Tô Oanh nhướng mày: "Chu Hành rót mê hồn dược gì cho nàng ta vậy?"